Chương trước
Chương sau
Edit: Khánh Linh Nguyệt Chi Môn, một tổ chức thần bí cực độ trong chốn võ lâm, chuyên thực hiện những công việc “săn mồi”
để lấy tiền thưởng, chỉ cần có tiền thì không thể không giết được người. Còn nếu muốn mua lại mạng người nào đó đã được đặt giá, cũng có thể, nhưng tiền phải trả rất cao, gấp đôi hoặc thậm chí là gấp mấy lần tiền đã được đặt ra để lấy mạng người đó. Tình trạng ngoại lệ duy nhất chính là cả gan chọc giận môn chủ Nguyệt Chi Môn, lúc này thì coi như là có trả ngàn vạn đĩnh vàng cũng không mua lại mạng được, không quay đầu được, chỉ có một con đường chết. Mà hôm nay chính là một ngày ngoại lệ đó của môn chủ Nguyệt Chi Môn. Trong căn phòng u ám chỉ có một ngọn nến duy nhất được thắp lên, ngọn lửa leo lét hắt lên một bóng người mờ nhạt, một gã nam tử cao lớn không một tiếng động xuất hiện ở cạnh cửa, hai con mắt lợi hại không hề chịu ảnh hưởng bởi bóng tối mập mờ trong căn phòng. Bởi vì hắn cũng giống như sứ giả đêm tối. Bóng người ngồi ở cửa sổ cũng không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng hưởng thụ ánh trăng xinh đẹp trêntrời cao kia. “Lôi, ta muốn hắn.”
Đầu cũng không xoay, Nguyệt Hiên Hoa bắn tấm thiệp tử vong đang cầm trong tay ra, nam tử kia lập tức tiếp nhận một cách thoải mái. Nhìn lướt qua cái tên được ghi trên tấm thiếp kia, nam tử được gọi là “Lôi”
kia mặt không chút thay đổi, dường như khóe miệng của gương mặt kỳ lạ kia lại gợn lên một chút cười lạ lùng, “Ngươi muốn tự tìm đường chết.”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi lại sợ sao?”
Đương nhiên là không rồi. Nam nhân trước mắt quả thực chính là tử thần hiện thân, đối với hắn mà nóicái chết như là cơm bữa, thậm chí Lôi có ảo giác, chủ tử căn bản là hận sao không thể chết được. Lôi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng chủ tử, vô tình, lạnh như băng, toàn thân tản ra một hơi thở lãnh đạm khiến người khác khó có thể tới gần, tính tình lạnh lẽo nhưng có thể nổi nóng bất cứ lúc nào này làm cho người ta nắm bắt không được, không ai có thể biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. “Ta không phản đối việc động tới người này, nhưng mà...... ngươi không lo lắng cảm thụ của nàng sao?”
“Kẻ nào dám bắt nạt nàng như vậy đều đáng chết.”
“Ta hình như ngửi được hương vị rất chua......”
“Ít nói nhảm đi.”
“Muốn nguyên bộ hay chỉ phân nửa?”
“Làm sao cho hắn đời này không còn năng lực để vứt bỏ nữ nhân nào lần nữa là được.”
Tuy rằng thoạt nhìn thì hắn có chút gầy hơn so với nam nhân bình thường, nhưng như thế không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng bị đẩy ngã, ngược lại, dáng người rắn chắc gọn gàng lại làm cho hắn giống như một con báo đen uyển chuyển đầy nguy hiểm, một khi đã rơi vào trong tay hắn thì không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Chẳng phải nàng đã từng nếm trải cảm giác bất lực đó sao? “không biết à? Ta nhớ rõ ta đã nói qua với ngươi rồi, mạng của ngươi là do ta cứu, ngươi cũng đã là người của ta, không còn là của bản thân ngươi nữa, nói vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Hồng Liên trầm mặc không nói, mỗi lần hắn tới gần nàng đều làm nàng cảm giác được rằng mình thậtnhỏ bé bất lực làm sao, hắn còn cố ý dùng cằm nhẹ nhàng cọ xát hai má của nàng. “Trả lời ta.”
hắn lạnh lẽo ra lệnh, kiên quyết muốn nghe được chính miệng nàng thốt ra lời đầu hàng. “Đúng vậy.”
“Tốt lắm.”
hắn chậm rãi kê sát mặt hắn vào khuôn mặt của nàng, một nửa khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ khiến người ta cảm thấy không thể hô hấp, nhưng khi kết hợp với đôi mắt u ám hiu quạnh kia, cái miệng vô cùng hoàn mỹ nhưng vô tình vô cảm kia, cùng với cái cảm giác trộn lẫn giữa la sát và thần tiên lại tạo ra một khí chất tà ác làm nàng càng thêm sợ hãi, bất an. Có đôi khi nàng cảm thấy mình cũng không đến nỗi sợ khuôn mặt nửa người nửa quỷ của hắn lắm, mà là sợ cái linh hồn đã sớm biến thành ác ma kia của hắn. Bởi vì để bảo vệ tâm linh bị tổn thương của mình mà hắn đã dựng lên một thành lũy, mà thành lũy này vừa cao lại vừa dày cứng, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào xâm nhập, thậm chí những hành động muốn thử đều được xem là tội ác tày trời. Hồng Liên vốn là một cô gái chưa từng trải sự đời, nhưng nửa năm qua được hắn dạy dỗ đã trở thành một nữ nhân kiều diễm động lòng người, đủ để thiêu đốt dục vọng mãnh liệt nhất của một nam nhân. Nhưng mà nàng lại đánh mất vẻ mặt tươi cười. Tuy rằng hắn thích nữ nhân im lặng nghe lời dễ bảo, nhưng đối với sự trầm mặc ít lời của nàng hắn lại cảm thấy bất an vô cùng. hắn khát vọng có thể được nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng lóe ra ánh hào quang, cho dù là lửa giận cũng tốt. Điều này biểu hiện cho việc...... Ít nhất trong mắt của nàng có nhìn thấy hắn. “Tối hôm nay Lôi đại ca của ngươi còn không chịu đi, hắn còn ở trong hậu hoa viên kia nhàm chán ngắm hoa, ngươi muốn gặp hắn sao?”
Ngữ khí của hắn không hề ngang ngược mà trái lại lại trở nên ôn nhu hiền lành, một tay còn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài rối tung trên lưng của nàng. Mái tóc này là do hắn yêu cầu, hắn thích nhìn dáng vẻ tóc dài buông lơi trên áo choàng của nàng, chẳng qua bình thường thì nàng luôn cố ý cài chúng cao lên và ngắn lại, bởi vì đây chính là cách duy nhất để nàng thể hiện kháng nghị của mình trước hành động bốc đồng của hắn. Nhưng tối hôm nay là ngày nàng cảm thấy hoàn toàn yếu thế trước hắn, tốt nhất nàng vẫn nên ngoan ngoãn thuận theo nguyện vọng của hắn thôi. Bằng không hắn sẽ trừng phạt nàng. Nếu là nhằm vào nàng, có lẽ nàng còn chấp nhận được, nhưng thật bất đắc dĩ là hắn lại bắt được nhược điểm của nàng. Nàng không hy vọng những người thân cận bởi vì nàng mà lại bị nam nhân hỉ nộ vô thường này trả thù một cách vô lý vô tình. Nội việc hắn cuồng vọng và bá đạo đã làm nàng sắp ăn không tiêu rồi, nhưng mà nếu là bởi vì chính mình lựa chọn thì nàng cũng cảm thấy không sao cả. “nói đi!”
Nàng rất muốn nói ra những lời mà hắn muốn nghe, làm một tiểu nô lệ xuôi thuận dễ bảo để hắn tùy ý đối xử, lúc vui vẻ thì sờ sờ đầu giống như một tiểu công chúa được hắn yêu thương, lúc không vui thìđối xử y như là với một nô lệ thấp kém nhất, bị hắn rống đến hét đi. Có lẽ bởi vì ở lâu cùng một chỗ với hắn nên nàng đâm ra cũng nhiễm một chút điên cuồng từ hắn hay sao ấy, nên nàng tự nhiên nghe được miệng mình thốt ra câu nói: “Đúng vậy! Ta rất nhớ hắn, chờ chút nữa sau khi ta làm xong công việc, ta sẽ đi tìm hắn.”
Sắc mặt Nguyệt Hiên Hoa trầm xuống. Vốn dĩ Hồng Liên tưởng là hắn sẽ thật sự phát hỏa ngay lập tức, nhưng nàng thật ngàn lần vạn lần không ngờ là khi nhìn đến thì thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắnlại gợn lên một chút nét cười tao nhã. “Ta vốn nghĩ là ngươi không có nên chẳng thể hiện tính tình gì, không ngờ ta nghĩ sai rồi, ngươi vừa thấy núi mà ngươi có thể dựa dẫm vào đã trở lại, thì liền trở nên không sợ ta sao? Tốt lắm, ta đều luôn luôn rất thích những cô gái có dũng khí.”
Nhìn thấy hắn lộ ra nét tươi cười quỷ mỵ, Hồng Liên nhịn không được run run đứng lên. hắn đột nhiên dùng sức xé toạc quần áo đơn bạc trên người nàng, cái yếm màu đỏ ôm lấy bộ ngực sữa đầy đặn trắng hồng, bởi vì ôm chặt mà càng lộ ra vẻ thẳng đứng mê người, nàng chú ý thấy con ngươi đen của hắn đã hiện lên một tia lửa nóng cháy. Như mọi khi, nàng có thể khơi mào lửa giận của hắn, lại càng có thể dễ dàng dấy lên dục hỏa của hắn. Bàn tay to bá đạo của hắn đặt lên bộ ngực sữa đang run rẩy, dùng một lực mạnh như muốn trừng phạt mà vuốt ve, “Biết không? Ta ghét nhất nhìn thấy người khác nghĩ là mọi chuyện đều thành công tốt đẹp, cho nên ta cũng không định cho ngươi được vừa lòng đẹp ý.”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
hắn hơi khom người cắn vành tai khéo léo của nàng, nói: “Ta vốn nghĩ là hôm nay muốn ngươi một lần thì được rồi, nhưng bởi vì ngươi đã có kế hoạch đi tìm nam nhân khác, ta làm sao có thể mất mặt như thế được?”
“Nguyệt Hiên Hoa...... A!”
Nàng tức giận hét gọi đầy đủ họ tên hắn, lại đổi lấy một cái cắn mạnh của hắn làm vành tai truyền đến nỗi đau nhức, nàng cảm giác được có một dòng chất lỏng âm ấm chậm rãi chảy xuống trên cổ. “Ngươi cho là ngươi có thể xin giúp đỡ của ai lúc này? Đừng choáng váng, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thần phục ở dưới chân của ta, thân thể của ngươi chỉ có một mình ta có thể hưởng thụ.”
“Đừng”
hắn nắm cái cằm thon nhỏ của Hồng Liên rồi nâng mặt nàng lên, da thịt mịn màng mềm mại trắng như tuyết của nàng dần dần nhiễm một màu đỏ hồng tự nhiên, càng nhìn càng thêm mê người.
hắn khẽ đẩy nàng một chút, cả người nàng mất đi thăng bằng nên ngã ngồi lên giường ở phía sau, quần áo trên người cũng theo đó mà tuột ra, hé ra một chút bộ ngực sữa trắng như tuyết.“Cởi quần áo trên người ra.”
Mới đầu Hồng Liên không có phản ứng đối với mệnh lệnh lạnh lùng của hắn, nhưng nàng biết mình đúng là vẫn nên khuất phục dưới dục vọng của hắn, chứ không nên lại phản kháng một cách chật vật mà tự rước lấy nhục.
Nâng cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh lên, nàng cúi đầu yên lặng cởi bỏ quần áo đang mặc trên người. Ánh mắt của hắn hoàn toàn không hề rời khỏi thân thể nàng từ khi nàng bắt đầu cởi kiện áo khoác thứ nhất theo lời hắn. Khi nàng cởi xong cái yếm màu đỏ, nàng hình như nghe được tiếng hắn thở hốc vì kinh ngạc, nên khôngkhỏi hoang mang ngẩng đầu lên, thân thể này của nàng hắn xem cũng đã xem hết, sờ cũng đã sờ qua không biết bao nhiêu lần, hắn hẳn là sẽ không còn kích động như vậy nữa mới đúng chứ. Lúc trước, lúc nàng phát sinh quan hệ với hắn lần đầu tiên, hắn cũng không có phản ứng như vậy. Nhưng mà nàng phát hiện, gần đây hình như hắn càng lúc càng thích nhìn nàng. Nàng nhu thuận cởi hết chỉ còn lại một tiết khố nho nhỏ duy nhất, rồi mới nằm ở trên giường lẳng lặng nhắm lại hai mắt, giống như là một pho tượng bé gái bằng ngọc phỉ thúy trầm tĩnh không tỳ vết, đợi hắn sủng ái. Bộ ngực sữa khéo léo có hình dạng tuyệt đẹp, rất tròn mà đứng thẳng, tuyết trắng như tượng, phía trêncòn hơi thoáng một chút hồng hồng càng tôn vẻ đẹp như tiên, không khí lạnh trong phòng làm cho nụ hoa đỏ hồng trên đỉnh co rút nhanh, nhanh chóng làm hạ phúc của hắn xôn xao lay động. Nhưng không biết vì sao mà nàng càng tỏ ra nhu thuận thì hắn càng nóng nảy. “Tối nay có trò vui mới đó”
“Cái gì?”
Nàng khó hiểu mở to mắt. “Ta muốn lệnh cho Lôi chờ ngoài cửa.”
“Vì sao?”
“Ta là chủ nhân của hắn, muốn hắn thế nào thì hắn phải làm thế đó.”
Hồng Liên sửng sốt một chút, rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt nàng đỏ lên kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi không thể làm như vậy.”
“Nếu ngươi không kêu ra tiếng thì chắc hẳn hắn cũng sẽ không biết chúng ta đang làm gì.”
Cái gì gọi là “chắc hẳn sẽ không”
? Cái gì gọi là “nàng không kêu ra tiếng”
? Nàng cũng rất muốn khống chế tốt chính bản thân mình để không kêu ra tiếng, nhưng nàng biết loại chuyện này nàng rất khó khống chế được, mà điểm này, Nguyệt Hiên Hoa tất nhiên cũng biết rất rõ. nói cách khác...... Căn bản chính là hắn cố ý. “Ta không tin ngươi phải làm như vậy.”
Vẻ tuấn mỹ trên mặt Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi hiện lên một chút nét cười như ác ma, “Lôi.”
Tiếng gọi uy nghiêm lập tức được một thanh âm khác ngoài cửa đáp lại, “Có.”
Nguyệt Hiên Hoa tựa đầu sát vào bên tai của nàng, xấu xa nói: “Muốn gọi hắn tiến vào không? Ngươi bây giờ đang trần như nhộng đó!”
“không cần.”
Hồng Liên đem tay ôm chặt lấy chính mình. Thân thể của nàng đã bị nam nhân này xem hết suốt lượt là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng bắt buộc nàng lại bị một nam nhân khác, nhất là một nam nhân mà nàng xem là một đại ca thân thiết, đến đây nhìn nàng là một việc vượt quá mức chịu đựng của nàng. “Vì sao không cần? Chẳng phải ngươi vẫn rất khát vọng có thể yêu thương nhung nhớ hắn hay sao? Chỉ tiếc rằng ta không có khoan hồng độ lượng đến độ cùng chia xẻ nữ nhân với bộ hạ đi theo ta, cho nên ngươi chỉ có thể hết hy vọng mà thôi.”
Sắc mặt Hồng Liên hơi hơi trắng xanh, trong lòng bất an nghĩ, ‘đừng nói là hắn thật sự từng có ý niệm như vậy trong đầu nha?’ Chia xẻ nàng với một nam nhân khác? “Nguyệt...... Đừng như vậy......”
Nàng thần trí run run, nhẹ giọng thốt ra. Lúc này Nguyệt Hiên Hoa cũng không giống như với trước kia luôn không thể tự chủ mà bổ nhào vào đè lên thân thể nàng, rồi mới bá đạo xâm nhập vào thân mình ngọt ngào của nàng, mà lần này lại đưa tay kéo đôi bàn tay nhỏ bé của nàng đang ôm chặt lấy khuôn ngực, đem chúng nó kéo lên đặt trên đỉnh đầu của nàng, một tay kia giống như tràn ngập ma lực ra sức vuốt ve bộ ngực sữa của nàng. Hồng Liên lần nào cũng không thể kháng cự được với những âu yếm này của hắn, cảm giác như mỗi tấc da thịt của mình đều như bị đốt cháy nóng bỏng, không ngừng thiêu đốt nàng, như muốn nàng hòa tan hoàn toàn khi nằm trên khuỷu tay của hắn. “A......”
Cái miệng nhỏ mọng đỏ lơ đãng thoát ra tiếng rên rỉ mất hồn, nhưng rồi nàng lập tức cắn môi dưới, không muốn làm cho người ở bên ngoài nghe được. “Sao vậy? không dám kêu ra tiếng sao?”
hắn ác liệt ép hỏi, “làm cho nam nhân bên ngoài cũng nghe được một chút tiếng kêu mất hồn của ngươi đi!”
“không cần!”
hắn không ngừng đặt môi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nóng hồng lên của nàng, ngón tay tà ác tiếp tục khiêu khích nụ hoa nhỏ vô cùng mẫn cảm trước ngực nàng, yêu thích vuốt ve không rời tay bầu ngực rất tròn của nàng, khoái cảm mãnh liệt nhưng lại rất thoải mái nhanh chóng lan tràn đến toàn thân trên dưới của nàng. “nói, không phải là hắn đã từng muốn hưởng qua hương vị của ngươi chứ?”
hắn ghen tị muốn phát điên. “không!”
Có lẽ là vì câu phủ nhận được thốt ra quá nhanh nên lại có tác dụng ngược lại, lại làm cho hắn nghĩ rằng nàng đang nói dối. “Ta không tin, bằng không vì sao bây giờ ngươi lại nhăn nhó trước mỗi cái xiết, không hề giống như trước đây luôn phóng đãng hưởng thụ?”
Hồng Liên khẽ cắn môi dưới, nghĩ mình không nên nói nữa. thật ra, hắn nói không sai một chút nào, tuy rằng nàng cũng không muốn thừa nhận, nhưng mỗi khi được hắn ôm ấp, nàng thật sự càng lúc càng giống như một dâm phụ, tham luyến vòng ôm của hắn. “Sao? Ta nói đúng chứ?”
Ánh mắt Nguyệt Hiên Hoa lạnh như băng, lạnh lùng ép hỏi. “không phải, ta chỉ có một nam nhân là ngươi mà thôi.”
Nàng nhẹ giọng nói nhỏ. “Phải không?”
hắn đột nhiên cúi đầu, há mồm ngậm chặt nụ hoa đang thẹn thùng xấu hổ trên ngực nàng, rồi mới mút liếm thật sâu làm nàng run run không nhịn được, “Nụ hoa nhỏ xinh lại mềm mại như vậy chỉ có một mình ta độc hưởng, ngươi có cảm thấy rất đáng tiếc hay không? Có nghĩ tới đem nó chia xẻ với một nam nhân khác hay không?”
“không có, không có.”
Nàng vừa yếu ớt kháng cự khoái cảm đang từ từ lan tràn khắp thân thể, lại vừa muốn kháng cự việc hắn cố ý dụ dỗ muốn nàng vô tình thốt ra lời nói sai, thật sự là rất vất vả. “Sao vậy? Mất hứng à?”
hắn rất không thích khi nhìn thấy nàng vì tên nam nhân khác mà phản kháng hắn. “Ta...... không có.”
Nàng thùy mỵ hạ mắt xuống, dáng vẻ đáng thương nói xong, hàng lông mi dày đậm phủ bóng trên da mặt trắng nõn hơi điểm một chút đỏ ửng thành một bóng ảnh mê người, càng làm tăng thêm một loại cảm giác mụ mị muốn chiếm đoạt của nam nhân. “Chẳng lẽ ngươi quên, ngày đó nếu không có ta thì khả năng hiện tại người bạn cùng giường với ngươi có khi còn thê thảm hơn? Có lẽ ngươi đã đang lưu lạc ở yên hoa, trở thành một kỹ nữ môi đỏ mọng ngàn người hôn, cánh tay ngọc vạn người cầm rồi.”
Đúng vậy! Nàng làm sao có thể quên được cái ngày nào đó? Cái ngày đã hoàn toàn biến đổi nhân sinh số kiếp của nàng đó, cũng là cái ngày tàn nhẫn đem nàng từ một tiểu thư thiên chân vô tà trước kia biến thành một nữ nhân đó...... Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.