Ký ức cuối cùng sót lại trong tâm trí của Lam Sơn ở nơi con hẻm vắng vẻ hiu quạnh kia chính là hình ảnh Cốc Khiếu Thiên mặt mũi trắng nhạt chạy đến chỗ của cậu, không nói nửa lời liền ôm lấy cậu trên tay rồi mang đi.
Khi tỉnh lại, Lam Sơn vẫn còn mơ mơ màng màng chưa thật sự nhận thức rõ, vì thuốc mê còn chưa tan hết. Hé mắt nhìn một chút, mọi vật cứ ảo ảo cho nên cậu lại nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi thật lâu.
Thích Hạ với Tống Dĩ Khang đứng bên ngoài phòng bệnh, một bên hung hăng trừng mắt, một bên lại hối lỗi cúi gằm mặt.
" Làm sao hai người lại đến nơi như vậy hả?"
Tống Dĩ Khang hơi ngước mắt lên nhìn Thích Hạ, sau đó liền cúi xuống:
" Vì bọn em chỉ định đến đó nghe nhạc, uống nước ngọt thôi. Không ngờ Lam Sơn bảo buồn phiền đủ thứ nên gọi rượu lên uống. Cậu ấy uống quá nhiều nên ngủ một giấc, còn em nhìn thấy người khác gặp nạn liền ra tay cứu giúp."
Thích Hạ trước giờ luôn là một người rất máu lạnh. Nếu như chuyện không phải liên quan đến mình thì anh liền không giúp đỡ, tránh rước họa vào thân. Giống như hồi Quách Mạch An bị bắt cóc cũng vậy, vốn Tống Dĩ Khang không để Mãn Đông đi theo vì sợ cậu ấy gặp nguy hiểm chung, nhưng anh thì khác.
Nghe Mãn Đông biết võ, anh liền bảo cậu đi theo, giúp ích được thì cứ đi. Còn nếu ăn hại thì anh tuyệt đối cho ở nhà.
Tiếc là Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-1-troi-gia-gam-nui-non/2206472/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.