Vì Thích Hạ rời đi quá lâu cho nên Cốc Khiếu Thiên cũng bất giác đứng dậy, tìm xem anh chàng kia đã biến đâu mất rồi.
Trong lúc tìm Thích Hạ, Cốc Khiếu Thiên có chạm mặt Tống Dĩ Khang. Lúc này y tiện thể hỏi cậu:
" Có thấy Tiểu Lam không?"
Tống Dĩ Khang khi nãy còn bàn luận với Quách Mạch An cùng Hà Chu Khánh, không mấy để ý xung quanh. Cậu ta lấp lửng suy nghĩ, sau đó nghe hồ ly nhỏ chỉ ra phía hành lang.
Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày nhìn về hướng đó rồi mau chóng xoay gót rời đi.
Lúc này ở ngoài hành lang, gió tạt vào da thịt càng lúc càng mạnh. Lam Sơn giống như đứng hình trước câu hỏi của Thích Hạ. Nhìn ánh mắt của anh ấy cũng giận dữ như rất khó chịu, cậu bất giác bật cười.
Hất tay Thích Hạ ra khỏi người mình, Lam Sơn bỗng quát lớn lên một câu:
" Đúng! Tôi chết rồi, sau đó mới xuất hiện ở đây! Vì tôi chết nên tôi nhìn thấu được tất cả các người đấy. Đủ chưa?"
Lần này đến lượt Thích Hạ sửng sốt. Chân mày anh nhíu chặt lại, cổ họng khô rát không thể phát ra âm tiết gì nữa. Những lời nói kia nghe thế nào cũng rất hư cấu, một người như anh làm sao tin được thể loại quỷ dị đó chứ?
" Cậu nghiêm túc một chút đi! Tôi hỏi như thế là có lý do cả. Cậu, không biết từ đâu xuất hiện lại còn biết tất cả mọi thứ về chúng tôi. Cậu nghĩ chúng tôi không hoảng sợ được sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-1-troi-gia-gam-nui-non/2206455/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.