Nghe thấy giọng điệu của Phó Tuyển Trăn tự nhiên như vậy, Thẩm Hạo Hi phút chốc ngây người.
Cuối cùng cậu mới phản ứng được, thái độ của Phó Tuyển Trăn đối với cậu hình như có chút không giống so với những người khác.
Thế nhưng cậu không dám suy nghĩ nhiều về hàm ý của việc Phó Tuyển Trăn đối với mình khác biệt. Bởi vì chút khác biệt này vẫn nằm trong phạm vi hợp lý, đó chính là kiểu tình bạn giữa nam sinh.
Những người đang yêu đơn phương rất dễ sinh ra một loại ám chỉ "Đối tượng yêu thầm cũng đối xử đặc biệt với họ" —— tìm cớ cho hành vi của người kia để thỏa mãn suy nghĩ của bản thân.
Nhưng mà loại ám chỉ này chỉ là ý nghĩ mong muốn đơn phương thôi, cho dù có thể khiến trái tim mình ngọt ngào hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là lừa mình dối người, cuối cùng khi sự thật bị bại lộ thì lại càng đau đớn.
Tự nhắc nhở chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, Thẩm Hạo Hi cuối cùng cũng ép được những suy nghĩ màu hồng đang rục rà rục rịch kia xuống.
Tiện thể ở trong lòng ghét bỏ bản thân, người ta coi mi là bạn bè, mi lại bởi vì cái này mà bắt đầu hiểu lầm, không biết xấu hổ, phi.
Thẩm Hạo Hi ghét bỏ chính mình xong, đầu cậu nhanh chóng chuyển về chế độ suy nghĩ "bình thường", nếu Phó Tuyển Trăn chưa ăn cơm tối, có lẽ Lệ Tuyên cùng Lâm Văn cũng chưa ăn, cậu hỏi: "Bốn người cùng ăn?"
Phó Tuyển Trăn: "Bọn họ đã ăn rồi, bữa cơm này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-cung-anh-de-tham-men/652179/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.