Nhâm Đông Hải nghe thấy Thẩm Hạo Hi nói, liền dừng lại quan sát cậu một lúc lâu, không nhịn được cười: "Tiếng tăm không lớn, dã tâm lại không nhỏ."
Thẩm Hạo Hi nhún vai: "Nếu cháu đã tiến vào giới, thì những thứ đó chắc chắn sẽ không tránh được, vậy không bằng cứ thử xem."
Nhâm Đông Hải tiếp tục nói: "Cháu như vậy ngược lại có một chút bóng dáng của ba cháu năm đó, chẳng qua thời điểm ba cháu ở cái tuổi này, kỹ năng diễn xuất không tốt được như cháu."
Thẩm Hạo Hi đảo mắt, nhẹ giọng nói: "Lúc trước thời điểm ông ấy ở cái tuổi này của cháu, cũng đã tiếp xúc với diễn xuất được vài năm, đúng không? Cháu đây đã được học bao giờ."
Nhâm Đông Hải vừa nghe thấy câu nói phía sau kia của cậu liền cảm thấy không ổn, thầm mắng mình làm sao lại nhắc đến đề tài này, đây hoàn toàn là khu vực cấm khi trò chuyện cùng Thẩm Hạo Hi.
Thẩm Hạo Hi nhìn thấy Nhâm Đông Hải một bộ dạng muốn nói lại thôi, không nhịn được khẽ cười thành tiếng: "Chú Nhâm, chú cũng không cần lộ ra vẻ mặt như thế, nếu cháu đã lựa chọn tiến vào giới, thì chính là đã suy nghĩ rõ ràng."
Nhâm Đông Hải lắc đầu một cái, có chút ảo não: "Ban đầu chuyện này, dù sao cũng là do người lớn bọn ta sơ sẩy..."
Thẩm Hạo Hi: "Cháu đã sớm nghĩ rõ ràng rồi, chỉ là mọi người lần nào cũng lảng tránh cái đề tài này, bất kể là ba mẹ cháu, hay là anh cháu, hoặc là chú, đều như vậy, mọi người không muốn nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-cung-anh-de-tham-men/652175/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.