(Một)
Năm thứ hai đại học.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Nhiễm Ninh ở lại phòng thí nghiệm rất muộn. Khi đi về, trên đường không có ai, chỉ có tiếng gió rít bên tai và tiếng đế giày chạm đất.
Nhiễm Ninh bước đi rất nhanh, Lục Thiều biết nàng đang sợ hãi.
Nhấn ga, bật đèn xe và di chuyển về phía trước với tốc độ ốc sên... Xe gần như bất động.
Nàng vẫn khó gần, một mình đi đi về về ký túc xá trong đêm tối như vậy. Lục Thiều cau mày, chàng trai kia đâu? Đây là cách theo đuổi con gái hay sao?
Nhìn Nhiễm Ninh đi như chạy trước mặt mình, Lục Thiều không khỏi giơ tay ấn còi xe.
Một tiếng còi vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch dường như mở ra một khe hở.
Nhiễm Ninh bước sang một bên, lại bị một âm thanh khác làm cho mất cảnh giác, nàng quay đầu lại nhìn, phía có ánh đèn màu cam chiếu sáng, xe chạy chậm rãi, dừng lại bên cạnh nàng.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra dáng người đang ngồi bên trong.
Lục Thiều lấy ra một điếu thuốc đưa vào trong miệng, một tiếng cạch, ngọn lửa bật lên, cô hơi nghiêng đầu, châm thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó cuộn tròn trong miệng, chậm rãi thở ra làn khói trắng qua mũi, động tác rất điêu luyện và thuần thục.
Cô gái ngoài xe không khỏi nắm chặt bàn tay, chân như bị đóng đinh.
Họ nhìn nhau và không nói gì.
Mãi cho đến khi Lục Thiều hút xong điếu thuốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3511407/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.