Nói xong không đợi Trương Tố Ninh trả lời, nàng quay người trở lại phòng ngủ.
Trương Tố Ninh ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai, chiếc ghế này đã cũ và Nhiễm Văn đột nhiên đem về nhà vào một ngày nọ khi cô đang học đại học.
Lúc đó tòa nhà này chưa có thang máy nên Nhiễm Văn một mình vác ghế từ trung tâm thương mại về nhà, cô ấy cao, tóc đen dài và buộc thành đuôi ngựa sau đầu, dáng người mảnh khảnh, thon dài, nhìn xinh đẹp, nhưng gầy quá, trên người không có nhiều thịt. Cô hưng phấn vác chiếc ghế liễu gai về nhà, áo trên lưng ướt đẫm, ngồi trên ghế sô pha, đang thở hổn hển, phải mất cả buổi chiều mới lấy lại được sức lực.
Trương Tố Ninh dùng ngón tay chọc vào trán cô, cảm thấy tức giận và đau khổ, "Muốn chết à!"
Trên mặt Nhiễm Văn lúc cười có hai cái lúm đồng tiền thật lớn, ôm ngực nói: "Mẹ, cho con một ly nước, con khát quá."
Trương Tố Ninh rót nước cho cô và thêm một ít đường, "Không được làm như vậy nữa, có nghe chưa?"
Nhiễm Văn vừa uống nước vừa gật đầu.
...
Chiếc ghế đã ở đó ba mươi sáu năm vẫn như mới, Trương Tố Ninh hầu như ngày nào cũng ngồi trên đó, xem nó như là báu vật của bà, thậm chí bà còn không cho Nhiễm Phong chạm vào.
Nhiễm Phong biết vợ nhớ con gái, nhưng không phải ông cũng nhớ sao?
Là đàn ông, dù trời có sập cũng phải gánh vác, chỉ cần ông còn sống, ông sẽ nuôi dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3501445/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.