Lục Thiều gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa đi vào.
La Ngọc Thư tháo kính ra, chiếc bút trong tay bà là trước đây Lục Quốc Châu tặng, thân bút bằng sứ trắng xanh rất hợp với dáng vẻ lúc này của bà, đầu cúi xuống bàn.
"Sao hôm nay lại về nhà vậy ?"
Nói xong, bà cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, tuy điện thoại di động ngày nay đã trở nên phổ biến nhưng La Ngọc Thư vẫn quen nhìn đồng hồ, luôn có những thời điểm và những việc cần phải chính xác đến từng mili giây.
Mười chín giờ.
"Con đã ăn cơm chưa?"
Nói xong, bà đứng dậy và nói: "Mẹ đi chuẩn bị đồ ăn."
"Con ăn rồi." Lục Thiều đi tới, ôm vai mẹ mình, sờ tách trà trên bàn, đã lạnh rồi, "Con ăn ở trong đội."
Cô cầm tách trà lên và đổi thành trà nóng.
"Không có gì, con chỉ muốn về thăm mẹ thôi." Nói xong, cô lại hỏi: "Ba đâu rồi? Ba lại đi công tác à?"
"Không, vẫn đang ở trường. Dự án tạm thời có chút vấn đề, tối nay chắc là không về được."
La Ngọc Thư nhấp một ngụm trà, nhiệt độ vừa phải, sau đó hỏi lại.
"Sao chỉ có mình con, Nhiễm Ninh đâu?"
Lục Thiều buột miệng nói: "Nàng đang trực."
La Ngọc Thư không suy nghĩ nhiều, nhai lá trà gật đầu: "Làm bác sĩ không hề dễ dàng, nhất là bác sĩ khoa ung bướu. Mọi chuyện rất lộn xộn và căng thẳng, con phải hiểu cho con bé nhiều hơn, bao dung hơn. Hai người ở bên nhau đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3499579/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.