Mọi chuyện hiển nhiên vượt quá sự tưởng tượng của Nhiễm Ninh, lúc này nàng đã suy sụp.
Trương Tố Ninh mặc dù vẫn đang nói nhưng nàng không thể nghe thêm điều gì nữa, cho đến khi bà ngừng nói, Nhiễm Ninh vẫn không hiểu vấn đề là gì.
Khi quay lại phòng ngủ, nàng ngồi thẫn thờ trên giường.
Nhiễm Phong chậm rãi đi ra khỏi thư phòng, xuyên qua khung cửa, ông nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Ngoài cửa.
Nhiễm Phong: "Bà hỏi rồi à?"
Trương Tố Ninh: "Tôi hỏi đã tìm được người yêu rồi hả."
Nhiễm Phong: "Còn không mau đưa về nhà ra mắt!"
Trương Tố Ninh: "Bây giờ thì ông mới lo lắng, sao vừa nãy lại trốn tránh?"
Nhiễm Phong ngồi xuống ghế sô pha, hai tay vỗ đùi: "Bà là phụ nữ nên dễ dàng nói mấy cái chuyện này. Tôi... Làm sao nói được!" Nói xong, ông đi về phía phòng khách, rồi phòng ngủ, liếc nhìn một cái: "Bà cảm thấy người đó có đáng tin cậy không được không?"
Trương Tố Ninh: "Tôi không biết, phải để con bé đưa về đã, nhưng... tôi tin vào tầm nhìn của Ninh Ninh. Đứa trẻ này vốn được chúng ta dạy dỗ rất tốt."
Nhiễm Phong: "Đúng, đúng! Hãy tin con bé!"
Bên trong phòng ngủ.
Nhiễm Ninh càng nghĩ càng thấy sai, vội vàng đứng dậy, vừa mới nắm tay nắm cửa định đi ra ngoài để nói rõ mọi chuyện thì bị tiếng gõ cửa làm mất cảnh giác. Ai đó đã đến ở bên ngoài.
Là Bạch Lê.
Bạch Lê quay người nói chuyện với hai người lớn tuổi, đồng thời nháy mắt với Nhiễm Ninh - Nếu có việc gì đợi vào phòng rồi nói chuyện.
Bằng cách này, khí thế của Nhiễm Ninh đã bị chặn lại.
Vừa vào phòng, Bạch Lê lập tức đóng cửa lại, kéo Nhiễm Ninh rồi xuống ghế, ngăn cản nàng cử động, cô lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định không có tiếng động nào mới nói.
"Tôi thực sự lo lắng. Nên đến gặp cậu. Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bạch Lê đang nghĩ đến việc tới giúp Nhiễm Ninh chiến đấu, thứ nhất là sợ hiện trường ồn ào quá, thứ hai là sợ Nhiễm Ninh sẽ đối đầu trực diện với ông bà, ai mà ngờ được... hóa ra lại bình yên, không hề có dấu hiệu bị ép phải come out
Cô không dám nói lời nào, chỉ trò chuyện đôi cầu với hai người lớn tuổi rồi vội vàng đi tìm Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh dừng lại hai giây, nắm lấy tay ghế, siết chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại siết chặt, trằn trọc một lúc lâu mới trả lời: "Hình như bọn họ đã hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?" Bạch Lê trong lòng mơ hồ, chuyện như vậy sao có thể hiểu lầm được? Cái trong thùng rác... chẳng phải đều là 'bằng chứng thuyết phục' sao?
Nhiễm Ninh lấy tay ôm trán, bất lực và đau khổ: "Ông bà tưởng đó là... bao cao su để tránh thai."
"Ah?"
Bạch Lê trợn to hai mắt, mím môi với vẻ mặt bối rối, chớp mắt bẽn lẽn: "Tệ quá... Có phải hơi quá không? Bằng ngón tay... ông bà cậu không sợ cơ thể người đàn ông đó có vấn đề hay à?"
Nhiễm Ninh liếc nhìn cô, Bạch Lê lập tức ngừng nói.
"Ừm...tôi không có ý đó, ý tôi là...làm sao chuyện này có thể bị nhầm lẫn được?"
"Người lớn tuổi, tôi nghĩ chắc do nhìn không rõ, còn thứ đó thì ở trong thùng rác, túi màu đen... hiểu nhầm thôi."
Nhiễm Ninh vuốt tóc: "Điều đó không quan trọng, trọng điểm là... Tôi hiện tại không biết phải làm sao, vốn dĩ tôi đã chuẩn bị mạo hiểm tính mạng, nhưng bây giờ... lại bị ném về xuất phát điểm."
Thở ra.
"Cậu đến thật đúng lúc. Nếu đến muộn hơn... tôi đã lao ra ngoài ngay rồi."
"Cậu điên à?" Bạch Lê đánh nàng, "Cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
Đôi mắt Nhiễm Ninh đỏ bừng, không nói gì.
"Tôi hiểu cậu rất rõ, và tôi biết cậu không thể chịu đựng hoàn cảnh thế này thêm nữa. Vì vậy, từ sáng sớm... Tôi đã chạy đến chỗ cậu nhanh nhất có thể. May mà đến kịp... Nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc!"
"Hậu quả! Hai chữ này ngày nào cũng dùng, tôi sắp điên rồi!" Nhiễm Ninh không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, đột nhiên gầm lên.
Bạch Lê sửng sốt: "Nhiễm Ninh..."
"Khi nào chúng ta mới có thể giải quyết được? Thành thật mà nói... khi ông ngoại gọi điện bảo tôi về nhà, tôi rất sợ, nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể nói ra mà không cần phải lo lắng gì nữa. Tôi không cần phải giấu diếm nữa, nhưng kết quả... nó phản tác dụng, Bạch Lê... tôi đã thất bại với tư cách một con người, thực sự... một sự thất bại đặc biệt..."
Bạch Lê ôm vai Nhiễm Ninh, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhìn xem... tại sao cậu lại khóc." Cô nhanh chóng đưa tay lau nước mắt cho nàng, "Cậu đừng khóc nữa. Khi cậu về nhà, Lục Thiều nhìn thấy sẽ cảm thấy đau lòng."
Nhiễm Ninh che mắt lại, không chịu nói thêm nữa.
Nhìn thấy nàng như vậy, Bạch Lê bất lực thở dài.
"Tôi hiểu. Tôi biết cậu cảm thấy có lỗi với Lục Thiều khi che giấu bí mật này. Cậu cảm thấy rằng Lục Thiều đã làm tất cả mọi thứ cho cậu, nhưng cậu thậm chí không thể phơi bày bản thân vì cậu ấy. Nhưng Nhiễm Ninh... bạn có bao giờ nghĩ đến chưa? Hoàn cảnh hai người vốn khác biệt, Viện trưởng La ngay từ đầu đã biết về định hướng của Lục Thiều, bà ấy có niềm tin trong lòng. Ba của Lục Thiều bị Viện trưởng La đàn áp. Nhưng dù vậy, cậu có nghĩ rằng ba mẹ của Lục Thiều thực sự không hề lo lắng sao? Cậu không thấy vướng mắc à? Trước đó cậu đã cố gắng thuyết phục tôi... nhưng bây giờ sao cậu lại không hiểu? Ông bà của cậu khác hoàn toàn với ba mẹ. Ba tuổi đã là cách nhau một thế hệ, cậu xem khoảng cách giữa cậu với họ là bao nhiêu? Chắc cậu không cần tôi phải tính đâu nhỉ? Cậu có tin hay không... Nếu vừa rồi cậu chạy ra nói cho bà ngoại biết, bà có thể chết ngất đi!
Nhiễm Ninh im lặng, nghĩ đến sự nghiêm túc của ông bà nàng, thậm chí họ còn coi trọng vấn đề nam nữ chung sống như vậy, chứ đừng nói đến bạn đời của nàng là phụ nữ...
"Bình tĩnh chưa?" Bạch Lê hỏi.
"Bây giờ không nói thì khi nào mới nói được? Giấu mãi cũng không phải giải pháp đúng không? Hơn nữa, ông bà tôi cũng biết tôi có người yêu nên nhất định sẽ hỏi tới...tôi nên giải thích thế nào với họ đây?"
Giống như... Nàng hiểu nguyên tắc, nhưng nàng không biết bắt đầu như thế nào.
Không bao giờ có một câu trả lời chính xác cho bài kiểm tra cuộc sống.
Bạch Lê cúi đầu, lại ngẩng đầu lên.
"Suy nghĩ lâu dài."
"..."
"Nhiễm Ninh, tin tôi đi, nếu như Thương Nam và tôi kết hôn, tôi nhất định phải vượt qua khảo nghiệm này. Ngoại trừ bốn chữ này, không còn cách nào khác. Trước khi ông bà của cậu biết chuyện, cậu nên suy nghĩ thêm một chút. Cho dù cậu chỉ nghĩ nhiều hơn về hậu quả, ít nhất... Đến một ngày nào đó bị phát hiện, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không để bị thua thiệt."
Bạch Lê nói không rõ ràng, nhưng Nhiễm Ninh vẫn hiểu được.
Cô đang tự nhủ phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Thay vì bây giờ như thế này, nghĩ đến việc tiếc cho Lục Thiều, tiếc cho ông bà, thà nghĩ đến cách giải quyết hậu quả khi sự việc xảy ra... Đã là định mệnh không thể tránh khỏi, chỉ có thể đối mặt, chỉ cần có thể chịu đựng, chuyện còn lại sẽ giải quyết rất dễ dàng.
Sẽ luôn có những ngày không có ngày, đừng đợi thời gian trôi qua mới nghĩ về những điều đó*.
* 常将有日思无日,莫待无时思有时: hai chữ ngày (日) mang ý nghĩa khác nhau, nhưng ý của toàn câu là khi sung túc nên tính đến những ngày khó khăn có thể đến, và đừng cảm thấy hối tiếc khi sự khó khăn đó xảy ra.
"Tôi hiểu."
Nghe được hai chữ này của Nhiễm Ninh, Bạch Lê cuối cùng cũng nhướng mày, cười nói đùa: "Cậu hãy kiên nhẫn để Lục Thiều hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đừng để cậu ấy lái máy bay trong khi còn phải lo lắng cho cậu. Đến lúc đó, bà của cậu không có ngất xỉu, nhưng người đầu tiên bị dọa sợ đến phát bệnh tim là Lục Thiều. Điều kiện dành cho phi công không dễ, đến lúc đó coi chừng cậu ấy bị buộc nghỉ hưu sớm."
"Nghỉ hưu có gì đáng sợ? Chuyện không lớn... Tôi sẽ nuôi cậu ấy."
"Yo yo yo, Nhiễm tỷ tỷ thật tuyệt vời~"
Hai người nói đùa một lúc, sau đó Bạch Lê đột nhiên đổi chủ đề.
"Chao ôi... Cậu không biết rằng hôm nay tôi đã phải chịu một mất mát rất lớn vì cậu!!"
"Chuyện gì vậy?"
"Cuối cùng tôi đã lừa được Thương Nam. Cậu có biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền điện thoại không? Tôi suýt chết vì nhắn tin và gọi điện thoại điên cuồng để thỏa hiệp. Chỉ như thế cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý cùng tôi đi chùa. Kết quả là trước lúc khởi hành, càng nghĩ đến cậu lại càng lo lắng. Sau đó đành gọi điện thoại hủy hẹn với cô ấy, không biết khi nào mới được hẹn tiếp đây..."
Nhiễm Ninh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu có muốn hẹn hò với cô ấy không?"
"Đương nhiên!" Bạch Lê nói điều đó, cô cũng chưa bao giờ giấu Nhiễm Ninh loại chuyện này. "Cô ấy giống như một tấm sắt, tôi hiện tại mỗi ngày đều nhìn chằm chằm tấm sắt này, chờ đợi thời cơ. Cô ấy đề phòng tôi như đề phòng trộm cắp, không để bất kỳ khe hở nào để tôi lọt qua! Thương Nam hôi hám!!"
"Không cần thiết..."
"Giải thích rõ hơn đi?"
Nhiễm Ninh liếc mắt nhìn điện thoại: "Chỉ cần bảo Lục Thiều gọi cô ấy ra ngoài là được. Cô ấy không nể mặt người khác thì cũng phải nể mặt Lục Thiều."
"Vậy bảo Lục Thiều đừng nói với cô ấy là tôi cũng đi, nếu không... sợ cô ấy không đến."
"Được rồi, chúng ta sẽ làm giống như tình cờ gặp nhau."
"Ừ, ừ, tình cờ gặp nhau thôi!"
- -
- -
Mùa xuân là mùa có tần suất cháy rừng cao, chiếm hơn 70% thời gian trong năm, các hoạt động như thờ cúng, leo núi, dã ngoại có thể trở thành nguồn gây cháy. Khi nguy cơ hỏa hoạn gia tăng, công tác quản lý, kiểm soát cũng được tăng cường, việc giám sát người dân, khống chế đám cháy, gắn biển báo đã trở thành yếu tố then chốt trong việc ngăn chặn, dập tắt đám cháy trên các khu rừng.
"Trước tình hình này, đội cứu hộ bay của chúng ta cũng phải đề phòng trước khi nó xảy ra..."
Họp xong, Mao Phong cười khúc khích từ phía sau.
"Mọi người đã xem video chưa? Cả nhà đang đi dã ngoại trên đỉnh núi. Máy bay không người lái hét lên trên đầu họ: Không được phép đốt lửa, nguy hiểm lắm. Camera zoom 30x có thể nhìn rõ cả sợi tóc của người cô già. Nếu họ đuổi theo và ném đá thì chắc chắn sẽ phải trả giá không chỉ bằng việc cảnh cáo!
"Cậu nói mình thua bài, thì người ta sẽ tin là cậu thua bài sao." Trần Hoa cười nhạo sự ngây thơ của cậu ta, "Năm ngoái trong dịp Thanh Minh, có một ông già lên núi đốt giấy. Ông cũng bị máy bay không người lái chụp ảnh. Ông ta không chịu nghe và thậm chí còn đập vỡ máy bay không người lái. Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Khi bị bắt đến đồn cảnh sát, ông ta thậm chí còn không nhận. Cuối cùng, camera giám sát xuất hiện, và đoán xem... "
"Chuyện gì?"
"Ông ta nằm xuống, ôm ngực nói mình bị đau tim, không trả một xu".
Mao Phong phẫn nộ.
"Gặp phải loại tình huống này thì nên cưỡng chế, không trừng phạt một lần, họ sẽ không bao giờ coi trọng! Mỗi năm chúng ta ra ngoài dập lửa bao nhiêu lần? Không có gió thì còn đỡ, nhưng nếu có gió thì ngọn lửa sẽ cháy lan ra. Mạng sống của người dân quan trọng, còn lính cứu hộ thì không phải mạng sống à? Khi chúng ta truy tìm nguồn gốc, hoặc tàn thuốc hoặc giấy đang cháy, nếu không thì do một chuyến dã ngoại! Tôi - tôi thực sự tức chết đi được!"
Lục Thiều thấy cậu ta tức giận, đi tới liếc một cái.
"Cổ áo không gọn gàng. Nó đang nằm dọc hay ngang?"
Mao Phong kéo cổ áo vài lần rồi cho thẳng lại.
Lục Thiều khóe miệng nhếch lên: "Trước kia cậu chưa từng hoài nghi những việc như vậy, gần đây xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bị Tiểu Lâu ảnh hưởng?"
Mao Phong đột nhiên đỏ mặt: "Lục Thiều! Đừng nói nhảm, tôi... chúng tôi là đồng nghiệp thuần túy!"
"Nào ~ Chỉ có cậu thôi... Ai trong đội mà không biết cậu đang giả vờ!"
Khi Lục Thiều nói điều này, mọi người có mặt đều bật cười.
Mao Phong đỏ mặt như mông khỉ, lặng lẽ co rúm người không nói một lời.
"Điều cậu nói vừa có điểm có lý vừa có điểm vô lý. Nói chung không dễ phân định. Chỉ cần nói trong trận cháy rừng lớn năm ngoái, chẳng phải người dân địa phương đã tự động tổ chức chữa cháy sao? Nhiệt độ trên 40 độ, họ có kêu than không? Sau khi uống hai chai quảng hoắc hương, phục hồi năng lượng họ lại bước tiếp về phía trước! Điều này nói lên điều gì?"
Lục Thiều nhìn cậu ta: "Có thể đọc sách, nhưng không thể đọc một cách mù quáng. Thà không đọc còn hơn tin hết những gì viết trong sách mà không biết phản biện." Suy nghĩ một hồi, cô nói thêm: " Lấy cuốn cậu đang đọc làm ví dụ đi. Tác giả đó có đủ uyên thâm không? Hắn có thể nói rõ ràng và logic về mọi mặt. Nhưng chính hắn... đã ngoại tình sau lưng vợ mình. Vậy mà vẫn tự tin không cảm thấy xấu hổ. Dễ thấy rằng... Cái gọi là nguyên tắc vĩ đại đều nhằm mục đích để người khác lắng nghe, bản thân thì không tuân theo.
Mao Phong sửng sốt...
"Thật sao?"
"Tôi cần gì phải lừa dối cậu? Nếu không tin tôi thì lên mạng tìm xem. Nếu tôi nói dối, tôi sẽ chống đẩy hai trăm cái."
"Ồ, được rồi...tôi sẽ không xem nó nữa."
Mao Phong vừa định rời đi thì bị Thương Nam đi tới nửa đường chặn lại, cô cũng nghe được lời vừa rồi của Lục Thiều.
"Chị Nam..."
Thương Nam nhìn cậu ta như nhìn đứa con trai ngốc nghếch của một địa chủ. Gia đình Mao Phong vốn có điều kiện tài chính khá tốt, nhìn chung cậu ấy cũng rất cởi mở, chuyện gì cũng hào phóng, thực tế có không ít cô gái rất quan tâm đến cậu ấy. Không biết tại sao cậu ấy chỉ để ý đến mỗi Tiểu Lâu.
"Tôi sẽ cho cậu một lời khuyên, có muốn nghe không?"
Mao Phong trợn mắt, gật đầu.
"Đối tượng không thể tìm thấy trong sách" Thương Nam chỉ về phía đông nam, "Sau khi ra khỏi cổng, rẽ trái, đi tiếp rồi rẽ phải. Có một quán cà phê sách, Tiểu Lâu thường đến đó trong giờ nghỉ."
"Chị Nam!"
"Đi ngay!"
Thương Nam hơi nheo mắt lại: "Tôi còn chưa nói xong, sao vội thế? Tiểu Lâu rất thích uống latte, đến lúc đó nhớ gọi một ly latte nhé."
"Ôi! Tôi biết rồi, chị Nam! Tôi đi gọi một ly latte ngay bây giờ!"
Hai chân Mao Phong nhanh đến mức trong nháy mắt cái bóng cũng không thấy.
"Cái gì cậu cũng biết." Lục Thiều va vào vai Thương Nam, "Cậu thậm chí còn phát hiện ra Tiểu Lâu thích uống gì. Cậu nói xem với khả năng đọc được suy nghĩ này. Tại sao lại làm bác sĩ tâm lý? Cậu nên làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Khi thấy người nào đó có vấn đề, cậu chỉ cần nhìn chằm chằm vào người ta qua tấm kính là biết được tất cả trước khi họ có thể bị triệu tập.
Thương Nam khoanh tay, dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp trong bộ đồ đen, ánh mắt dán chặt vào Lục Thiều.
"Cậu đang nhìn gì thế?" Lục Thiều bị ánh mắt của cô làm cho kinh ngạc.
"Không phải cậu đã nói như vậy sao? Nếu thấy có gì đó không ổn chỉ cần nhìn vào mắt."
"...."
"Cậu nên về nhà nhanh đi. Bác sĩ Nhiễm của cậu có thể có chuyện quan trọng muốn nói."
Lục Thiều nghi hoặc: "cậu nói thật sao?"
"Thật đấy, tôi không đùa cậu đâu."
"Làm sao cậu biết?"
"Không phải cậu mới nói sao? Tôi có thể đọc được suy nghĩ, ngoài ra tôi còn có thính giác rất tốt, ở trạng thái tốt, tôi còn có thể mở ra thiên nhãn."
Nói xong, Thương Nam vỗ vai cô rồi rời đi.
...
Buổi tối Lục Thiều về tới nhà, lập tức nhìn Nhiễm Ninh.
Mặc dù cô không tin Thương Nam có năng lực đặc biệt, nhưng mỗi lần người đó nói, mười phần hết chín phần đều là sự thật.
Thiên nhãn, tai nghe gió...
Bạch Lê.
Vì thế cô nheo mắt nói: "Cậu đang giấu tôi chuyện gì?"
Nhiễm Ninh sửng sốt, làm sao cô biết được? Nhưng vẻ mặt nàng vẫn rất bình tĩnh.
"Sao cậu hỏi đột ngột thế?"
Trong hoàn cảnh bình thường, nếu không có chuyện gì xảy ra, Nhiễm Ninh sẽ nói 'Điên à, tôi có thể giấu cậu điều gì?'. Khi tránh né và đặt câu hỏi ngược lại như thế này thì chắc chắn có điều gì đó không ổn.
Lục Thiều nắm lấy tay Nhiễm Ninh với vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì đó thực sự không ổn à?"
"..." Nhiễm Ninh nhếch khóe miệng, đột nhiên có cảm giác như mình đã rơi vào bẫy.
"Giải thích đi."
"...."
"Đừng cố khiêu khích tôi, tôi đã biết rồi, nhanh lên!"
Nhiễm Ninh thẳng lưng, mím môi, vẻ mặt rối rắm nói: "Tôi có một tin xấu và một tin tốt, cậu muốn nghe cái nào trước?"
"Tin xấu..."
"Được...."
"Vậy... Nghe tin tốt trước được không?"
Nhiễm Ninh nhìn cô và hắng giọng.
"Ông bà tôi biết tôi có người yêu."
Lục Thiều sửng sốt, biểu cảm trên mặt lập tức cứng đờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]