Chương trước
Chương sau
Người Trung Quốc rất coi trọng bữa cơm đoàn viên, đặc biệt là trong dịp năm mới, vào ngày này ngay cả chó mèo cũng phải ở cùng nhau trong ổ.

Lục Quốc Châu còn chưa nghĩ thông, công tác tư tưởng của La Ngọc Thư không thể trong chốc lát hoàn thành, Lục Thiều năm nay nhất định không về nhà.

Ban đầu cô định ở lại với Thương Nam trong đội, nhưng mẹ cô nói với Nhiễm Ninh, nàng nhất quyết không để cô sống như vậy trong dịp Tết Nguyên đán.

Kỳ thực Lục Thiều đối với năm mới cũng không có suy nghĩ nhiều, có lẽ là do ảnh hưởng của cha mẹ, lớn lên trong gia đình chưa từng ăn một bữa cơm Tết hoàn chỉnh. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ vào đêm giao thừa, ba cô vẫn bận rộn với công việc. Khi về đến, ông không thể ăn quá hai miếng cơm, không nói được quá hai từ và ra đi trong bộ dạng phong trần. Mẹ cô cũng vậy, mọi người đang ăn giao thừa sôi động thì bệnh viện gọi đến, thể là không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Nhiều lúc cô cong môi nói sớm muộn gì cũng phải cắt đứt dây điện thoại

Quả nhiên, trong vài năm tiếp theo... đừng nói đến đường dây, ngay cả điện thoại bàn cũng không còn... Thay vào đó là sự tiện lợi của điện thoại di động trong túi mỗi người.

Bây giờ nhìn lại, Lục Thiều nhận ra rằng hiếm khi nào cả nhà thực sự ăn xong bữa cơm đêm giao thừa.

...

Khi Nhiễm Ninh tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã trống trơn, nàng chống tay dụi đôi mắt ngái ngủ, mùi thức ăn xộc vào mũi.

Đi chân trần ra ngoài phòng ngủ, liếc mắt đã thấy cô đang bận rộn trong bếp.

Đeo tạp dề, áo phông trắng và quần đen, dáng người cao gầy thẳng tắp, lưng mịn màng khiến nàng muốn ôm lấy.

Nhiễm Ninh đi tới, tựa vào người cô, nhẹ giọng nói: "Sáng sớm không ngủ mà làm gì đấy?"

Vết thương trên vai người này đã thành sẹo, tuy không nghiêm trọng nhưng nàng vẫn rất buồn, cô đã nói cô muốn công khai không phải chỉ vì nàng, nhưng nếu không có nàng thì làm sao có thể kiên trì như vậy? Viện trưởng La nói rằng cô không khéo léo, nhưng Nhiễm Ninh thực sự biết rằng... cô không muốn nàng bị đối xử bất công, cô thực sự muốn cho nàng một mái ấm và một thân phận.

Nàng không thể nghĩ tiếp nữa, chỉ nghĩ đến mũi đã đau nhức, đôi tay buông thõng bên hông không khỏi ôm lấy eo cô thật chặt.

Lục Thiều đổ trứng đã đập trong chén vào nồi và khuấy đều, sau đó cô lập tức đặt chén xuống, xoay người, trên tay có nước nhưng cô không lau đi, chỉ là nước sạch.

Nhìn xuống nàng, bờ vai cô cong lên và đôi mắt sáng ngời.

Chiếc tạp cô đang mặc được hai người mua cùng nhau ở siêu thị, đôi mắt Ultraman in trước ngực, Nhiễm Ninh tựa đầu vào vai Lục Thiều, dùng ngón tay chọc vào mắt Ultraman.

"Này. Đang chọc mù mắt à."

"..."

Nhiễm Ninh cười, không để ý đến cô, tiếp tục chọc.

Đột nhiên, Lục Thiều hít một hơi, nắm lấy cổ tay nàng, hơi nheo mắt lại.

"Cậu đang chọc vào đâu đó? Hãy thành thật đi."

"Nếu tôi không thành thật thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Nhiễm Ninh mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt có chút nheo lại của Lục Thiều.

Rõ ràng vừa rồi là cố ý.

Lục Thiều không nói gì, chỉ là trìu mến nhìn nàng, nhìn chằm chằm một lúc, cô cúi đầu cắn môi nàng.

"Ừm--"

Nhiễm Ninh đẩy cô, khó khăn xoay người, nhẹ giọng thì thầm: "Còn chưa tắm rửa sạch sẽ..."

Nàng càng nói, Lục Thiều càng ôm chặt, đầu lưỡi khuấy động bên trong, một mùi bạc hà mát lạnh truyền vào, Lục Thiều đẩy viên kẹo vào miệng nàng.

Rời khỏi đôi môi nàng, đôi mắt đầy 'ý xấu'.

"Có ngon không?"

Nhiễm Ninh không phải mặt dày như cô, nàng quay mặt đi, dùng tay nhéo và đánh vào cánh tay cô.

"Tại sao cậu ở dơ như vậy?"

Lục Thiều không có buông nàng ra, ngược lại ôm lấy eo, quay đầu ngửi cổ nàng, trong giọng nói mang theo một ý cười tà ác nói: "Dơ, sao cậu còn ăn?"

"Lục Thiều!"

Nhiễm Ninh đỏ mặt đến mức đánh rơi tay mình.

"Tôi mặc kệ cậu!"

Nói xong nàng quay người bỏ đi.

Lục Thiều ở phía sau cười lớn, vừa cười vừa không quên nhắc nhở nàng.

"Nhớ mang dép vô rồi tí nữa ra ăn mì nha."

Hai mươi phút sau, Nhiễm Ninh tắm rửa xong ngồi vào bàn ăn, trước mặt là hai tô mì nóng hổi, ​​đều có hành lá cắt nhỏ và trứng, điểm khác biệt là tô của nàng nhỏ hơn của Lục Thiều.

Nhiễm Ninh cầm đũa khuấy mì trong tô, "Mới sáng sớm, ăn nhiều không sợ khó tiêu sao?"

"Không, phần của cậu không nhiều."

"Tôi không nói về tôi, tôi đang nói về cậu."

Nhiễm Ninh cắn đầu đũa, tuy rằng vẫn có thể ăn được, nhưng bữa sáng như vậy thật sự không phải là quá nhiều sao?

"Này là nhiều sao? Đây không phải là số lượng bình thường của tôi à?" Lục Thiều gắp hai đũa mì rồi nói thẳng: "Cậu cho rằng ai cũng có bụng như chú chim nhỏ của cậu, chỉ hai đũa là no rồi."

"Sao tôi có thể có bụng chim nhỏ được? Gần đây tôi ăn rất nhiều!" Nhiễm Ninh vặn lại.

Lục Thiều hừ một tiếng: "Hai miếng thịt kho, nửa bát cơm trắng."

"Tôi..."

"Cậu sao vậy?" Lục Thiều ngồi thẳng dậy, thậm chí còn không ăn mì, lý luận với nàng: "Ăn nhiều thịt sẽ không tăng cân, còn kiểm soát được cân nặng. Cậu không biết ở nhà cũng có cân à? Sau khi mổ, chân sưng tấy như củ cải to, với thể lực của cậu, làm sao còn có thể cứu được mạng sống?"

"Cậu có biết suy nghĩ không? Chân sưng tấy là do đứng quá lâu, có liên quan gì đến thể lực? Hơn nữa, thể trạng của tôi như thế nào, chẳng lẽ cậu còn không biết."

Lục Thiều không nói gì, vừa nghe đến câu cuối, cô mỉm cười trêu chọc, chống hai tay lên bàn, tựa vai: "Nếu thể lực của cậu tốt như vậy, thế... tại sao lại tối qua cậu lại cầu xin tôi? Còn khóc lóc nữa... nhớ không hả?"

Nhiễm Ninh nghẹn lời, không vui, phàn nàn: "Cậu nên xem lại mình đã dày vò tôi bao lâu, mà còn nói nữa!"

Nhiễm Ninh nói ra lời này có chút áy náy, kỳ thực bọn họ đã lâu không ở cùng nhau, với lại nguyên nhân chủ yếu là vì dạo gần đây Lục Thiều bị ám ảnh bởi màn dạo đầu, phải rất lâu sau mới trực tiếp tấn công, nhưng bản thân nàng vấn đề đã rất nhạy cảm rồi. Nàng cảm thấy bồn chồn nên vừa vào là không thể làm được nữa, ngoại trừ thời gian màn dạo đầu, thời gian thực chiến chẳng được bao nhiêu, giữa chừng còn phải nói chuyện... có khi phải uống nước. Nếu muộn quá mà đói thì phải dậy ăn khuya. Cũng giống như ngày hôm qua... ra ra vào vào, nhưng thực sự chắc cũng không dài hơn một tiếng.

Lục Thiều mỉm cười, nụ cười của cô mang theo lãng mạn trìu mến, ngoại trừ Nhiễm Ninh chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng này, vô cùng quyến rũ.

Trong lòng Nhiễm Ninh run lên, lập tức không dám ngụy biện nữa, nàng cảm thấy nếu nói thêm một câu nữa, tối nay có thể sẽ khóc thật.

Nàng cúi đầu ăn mì và húp nước canh một cách ngoan ngoãn.

Còn lại hai miếng cuối cùng, nàng thực sự không thể ăn thêm nữa, Lục Thiều bưng tô lên, ngẩng đầu húp canh mà không dùng đũa.

Cô một tay xếp bát đĩa lại rồi đặt vào bồn rửa, khi đi ra, trên tay cầm theo túi rác vừa nói vừa thay giày.

"Đừng lo lắng về chén bát. Buổi tối tôi sẽ rửa."

Nói xong, cô đi ra ngoài trước ngay khi cánh cửa mở ra.

Tim Nhiễm Ninh đập thình thịch trước những động tác uyển chuyển của cô.

Không hiểu sao...nàng lại bị cô thu hút.

Lục Thiều chở cô đến bệnh viện, dừng ở cổng.

Nhiễm Ninh tháo dây an toàn, quay người nói: "Nhân tiện, đừng quên nói với Thương Nam nhé."

"Đừng lo, tôi sẽ không quên đâu."

"Nhưng nếu cô ấy không muốn đi thì sao?"

"Không sao, cậu ấy đang bị thương ở chân, có gì tôi sẽ trói lại." Lục Thiều gãi đầu do dự, "Chỉ là... đi đến chỗ ông bà ngoại sao? Thật ra thì... sẽ không sao nếu tôi ở một mình..."

Cô còn chưa nói xong, kiếm của Nhiễm Ninh đã nhắm về phía cô - tiếng gầm của iridium.

"Tôi cùng ông bà đã thỏa thuận, họ rất vui mừng nếu có nhiều người, cậu lo lắng cái gì?"

Lục Thiều sửng sốt một chút, cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi đâu có lo lắng, chỉ sợ không tiện mà thôi..."

"Có gì bất tiện?" Nhiễm Ninh nhìn Lục Thiều, ôm mặt cô trong tay, "Cậu không muốn cùng tôi đón năm mới sao?"

"Làm sao có thể? Giống như một giấc mơ!" Lục Thiều nói thật, cô đã có nguyện vọng này khi còn học cấp ba.

"Đủ rồi." Nhiễm Ninh sờ khóe miệng Lục Thiều, "Tôi không lo lắng cho cậu thì cậu cũng đừng lo lắng cho tôi được không?"

Lục Thiều mở miệng, đang định nói gì đó, môi đột nhiên nóng lên, đó là môi Nhiễm Ninh.

Nàng nhìn cô bằng đôi mắt ướt át.

Lục Thiều không thể nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

...

Văn phòng bác sĩ.

Nhiễm Ninh vừa đi ngang qua phòng y tá, Bạch Lê trong phòng trực đã gắn một chiếc mũi chó vào người, lập tức nhảy ra đuổi theo.

Nhiễm Ninh pha một ấm trà bồi bổ sức khỏe và rót cho Bạch Lê một ly.

"Trà gì vậy?"

"Trà tốt cho sức khỏe."

Bạch Lê nháy mắt: "Sức khỏe của cậu vẫn tốt chứ?"

Nhiễm Ninh có chút xấu hổ: "Không phải, là Lục Thiều mỗi ngày bắt tôi uống."

Bạch Lê càng không tin: "Lục Thiều biết được điều này sao?"

Nhiễm Ninh càng xấu hổ hơn, nàng dùng tay che miệng, hạ giọng: "Cậu ấy lấy công thức từ... Viện trưởng La."

Lục Thiều không biết lấy  ý tưởng tuyệt vời đó đến từ đâu, nhưng một ngày nọ, cô đột nhiên mang theo một túi trà tốt cho sức khỏe, mỗi túi đều chứa các gói nhỏ, đủ dùng trong một tháng. Lão bà còn không ngừng nói rằng thứ này tốt cho cơ thể, uống vào sẽ thấy sảng khoái, đứng lâu chân cũng không bị sưng tấy nữa, tóm lại là không có tác hại gì cả.

Nhiễm Ninh đương nhiên không tin, ai biết cô lấy từ đâu ra, gần đây trên mạng lừa đảo rất nhiều, người này nhìn qua có vẻ thông minh, nhưng đôi lúc cũng rất ngốc nghếch.

Sau này hỏi lại thì cô nói là đã hỏi mẹ.

Kết quả là ngày hôm sau, Viện trưởng La hỏi nàng có cảm thấy không khỏe không, thậm chí còn bắt mạch.

...

"..." Bạch Lê bĩu môi với vẻ mặt đầy ẩn ý, ​​"Ồ...tôi đau lòng quá..."

Nhiễm Ninh đỏ mặt, sợ người này sẽ nói chuyện chấn động nên kéo cô về phía lối đi an toàn bên ngoài.

Nơi này yên tĩnh, không có người, rất thích hợp để nói chuyện.

Nhiễm Ninh đang đợi Bạch Lê nói đùa vài câu, không ngờ người này hình như không có ý đó, Bạch Lê khoanh tay lại, vẻ mặt kỳ quái, quay đầu nhìn Nhiễm Ninh, ngừng nói chuyện.

"Cậu có thể giúp tôi một tí được không?"

"Không cần hỏi, cứ nói đi."

"Trong dịp Tết Nguyên đán, cậu có thể... gọi cho Thương Nam được không?"

Đôi mắt Nhiễm Ninh sửng sốt.

"Ưm..." Bạch Lê cắn móng tay, khi lo lắng cô ấy sẽ hành động như vậy "Tôi gọi cô ấy chắc chắn sẽ không đến, nhưng... Cậu nói chân cô ấy như vậy, có thể để cô ấy một mình trong ký túc xá sao? Nếu xảy ra sự cố chập điện hay cháy nổ thì không được đâu!"

"Chỉ bởi vì nguyên nhân này sao?" Nhiễm Ninh cố ý trêu chọc, "Không thể nào, Thương Nam nhìn không giống người bất cẩn như vậy, trong đội bọn họ còn có người túc trực, nếu có chuyện gì xảy ra, còn an toàn hơn ở nhà."

"Cậu..." Bạch Lê không nói nên lời, bả vai trong nháy mắt rũ xuống, "Được được được, tôi sợ cô ấy sẽ đi tới chỗ của Diệp Dung."

Thở dài nói: "Cậu không biết đâu, Thương Nam đối với mọi thứ đều rất lạnh lùng, ngoại trừ Diệp Dung... Tôi không trách cô ấy, cô ấy không thể làm khác được. Dù sao cũng đã mười năm rồi, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ không thể thẳng thắn như vậy. Nhưng... không thể lúc nào cũng như thế này, cô ấy không thích tôi cũng không sao, nhưng cô ấy không thể bị Diệp Dung giam giữ nữa."

"Nhiễm Ninh..." Bạch Lê nắm tay Nhiễm Ninh, "Giúp tôi với, được không?"

"Tôi đùa thôi, tôi còn không hiểu cậu hay sao, sáng nay tôi đã nói với Lục Thiều là sẽ gọi Thương Nam đến nhân dịp Tết Nguyên đán."

Bạch Lê chỉ muốn nói lời cảm ơn, nhưng lời tiếp theo lại lọt vào tai.

Nhiễm Ninh cau mày, lạnh lùng nói: "Nếu Thương Nam không quên được thì làm sao?"

Hai chữ "Cảm ơn" nghẹn lại trong cổ họng, tâm trạng Bạch Lê có vẻ u ám.

"Vậy thì tôi không quan tâm."

"Thật sao?"

"...."

Không còn ý kiến.

——

Cùng lúc đó, Lục Thiều cũng nói cho Thương Nam chuyện này.

"Đừng lắc đầu với tôi. Nhiễm Ninh đã nói với ông bà rồi, nếu cậu không đi thì người khác sẽ nghĩ gì? Tôi không muốn bị ghét."

Thương Nam cười nói: "Vậy tôi phải đi sao?"

"Ừ! Phải đi!"

Thương Nam sao có thể không hiểu được lòng tốt của Lục Thiều và Nhiễm Ninh, mấy năm nay mỗi khi có dịp đoàn viên như vậy cô đều là đến trại trẻ mồ côi hoặc đi du lịch, leo núi khắp nơi, cắm trại trên đỉnh núi. Cô ấy ngắm trăng trên trời, cô nghĩ... không có gia đình, được gần mặt trăng cũng có thể xem như là đoàn tụ.

Suy cho cùng, mặt trăng mà mọi người nhìn thấy đều chỉ có một.

Sau khi sự việc được giải quyết xong, điện thoại di động của Thương Nam vang lên, cô liếc nhìn nhưng không bắt máy.

Lục Thiều khoanh tay sờ lên chóp mũi.

"Ai vậy? Bạch Lê?"

Thương Nam dừng lại.

"Tại sao lại là cô ấy?"

"Tại sao nữa? Cậu ấy thích cậu còn gì."

Mặc dù ai cũng có thể nhìn thấy và cảm nhận được nhưng đây là lần đầu tiên nó được đưa ra một cách công khai như vậy.

Thương Nam muốn giải quyết ổn thỏa: "Đừng nói nhảm."

"Tôi có nói nhảm đâu? Cậu không thích cô ấy à?"

Lục Thiều gãi đầu, "Tôi không có ý bênh vực Bạch Lê, tôi nghĩ... Cậu ấy không tệ. Khi cậu bị thương ở chân, người lo lắng cho cậu nhất chính là cậu ấy. Cậu ấy vẫn luôn hỏi Nhiễm Ninh xem cậu có sao không. Nếu cậu ấy thật sự không thích cậu... Cậu ấy sẽ không như vậy "

Thương Nam không nói gì, Lục Thiều có chút lo lắng.

"Này... cậu nghĩ thế nào, có thích hay không? Nói ra thử đi."

...

Ngày hôm đó ngoài cửa, Bạch Lê dựa vào lan can nhẹ nhàng hừ một tiếng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn mặt cô.

Thương Nam chống nạng, cau mày, xoay người rời đi.

Bạch Lê thấy cô bỏ đi, lập tức đi theo cô.

"Cô đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh."

"Tôi sẽ đi cùng cô."

"Không cần."

Cô không để ý đến Bạch Lê, Bạch Lê cũng không quan tâm mà chỉ đi theo cô.

Ngay cả khi cô đi vào nhà vệ sinh.

Lúc cửa đóng lại, Bạch Lê đột nhiên chạy tới, nhìn chằm chằm Thương Nam.

"Tôi sẽ giúp."

Thương Nam giật mình, "Cô bị bệnh à?"

"Tôi chỉ có lòng tốt chỉ muốn giúp đỡ, chẳng phải cô đang bị thương sao?"

"Cô đi ra ngoài đi, tôi không cần cô giúp."

Bạch Lê cũng có tính tình nóng nảy, vừa nhìn thấy, cô liền chen vào cửa, trong không gian nhỏ hẹp, hai người gần như chạm vào nhau, Thương Nam lập tức nghĩ đến đêm đó ở bệnh viện, trong phòng vệ sinh... Vừa xa xôi nhưng cũng thật gần gũi.

"Cô đỏ mặt như vậy, đang suy nghĩ cái gì?"

"Bạch, Bạch Lê..."

"Tại sao cô lại không để ý tới tôi?"

Bạch Lê ôm chặt lấy, nhưng Thương Nam sợ cô sẽ hành động bừa bãi nên muốn đẩy ra.

"Đừng cử động! Có người!"

Thương Nam không biết có người hay không, cô chỉ biết mình lại bị Bạch Lê lừa gạt, người này đang ôm cổ cô, hôn cô giống như đêm đó ở bệnh viện.

Điểm khác biệt là... lần này cô đưa lưỡi vào, cố ý đùa nghịch, cuối cùng mút đầu lưỡi đến tê dại rồi mới buông ra.

Hai người đang thở hổn hển, Thương Nam nghe thấy Bạch Lê nói.

"Tôi biết cô không phải là người hay chạy trốn."

...

Trở lại suy nghĩ của mình, Thương Nam đáp lại.

"Tôi cảm thấy trạng thái hiện tại không thích hợp cho tình yêu."

Lục Thiều dựa lưng vào ghế với vẻ mặt thản nhiên.

"Cậu chưa trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi. Tôi hỏi cậu có thích không."

"..."

Lục Thiều nghiêng đầu, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn, khi quay đầu lại, trong mắt lộ ra một chút hiểu biết, cô có thể nhìn thấu nhưng không nói được.

"Thật khó nói là có thích hay không nhưng thật ra cũng dễ."

Khóe miệng cô cong lên.

"Cậu sẽ biết đuợc sau khi làm điều đó một lần."

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Nam: ai đã dạy cậu nói những lời mạnh mẽ đó?

Lục Thiều: sinh ra đã vậy, không biết cậu có tin không.

ps: Vợ tôi hỏi có phải kỹ năng của CP phụ là hôn ngay sau khi đi vệ sinh không?

Tôi dường như không nói nên lời.

Mở khóa các kỹ năng mới CP phụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.