Thương Nam nằm trên giường không ngủ được, Lục Thiều không chỉ trang trí phòng ngủ chính màu đỏ, mà cả phòng ngủ thứ hai cũng màu đỏ luôn, chiếc giường cô nằm bây giờ cũng giống như giường cưới, gối đầu trên chiếc gối vĩnh kết đồng tâm, hình trên chăn cũng là đôi uyên ương, lớp vải lụa trơn trượt cọ vào cánh tay cô vô cùng khó chịu, hơn nữa bên cạnh còn có thêm một người, khiến cô có cảm giác như đang nằm trên bàn chông, lưng như bị thiêu đốt, khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ mình đã độc thân quá lâu và không có ai bên cạnh? Thương Nam nghĩ thầm.
Haiz... ít nhiều gì. Ngay cả khi không độc thân, cũng hiếm khi ngủ cùng nhau như thế này. Về cơ bản, cô chỉ gặp gỡ họ khi có thời gian. Thông thường, cô sẽ ở trường, hoặc đọc sách hoặc nghiên cứu. Nghĩ về thời gian đó, cô đã học hành chăm chỉ đến mức nào.
Dưới ánh trăng sáng, Thương Nam quay đầu liếc nhìn Bạch Lê đang ngủ say.
Cô ấy là một cô gái tốt, ngây thơ và bao dung, nhưng cô ấy không đủ may mắn nên đã gặp phải một tên khốn nạn như vậy!
Không sao, sẽ ổn thôi... lần sau sẽ tốt hơn, lần sau chắc chắn sẽ gặp được người yêu thương cô ấy tận đáy lòng.
Thương Nam lặng lẽ hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra...
Muốn hút một điếu thuốc quá đi.
Dải màu trên đèn pha lê là do chính tay cô treo, thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp Lục Thiều, cô chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3464602/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.