Sau khi chia tay, nỗi nhớ trống rỗng, đã ba đời ta nhìn lại*.
* 别后相思空一水,重来回首已三生 câu này trích trong bài thơ "Cảm xúc về quá khứ" của thi sĩ Hoàng Cảnh Nhân (thời nhà Thanh),mình đọc mấy bác bên Trung phân tích như phân tích thơ hồi cấp ba, nên hơi nhức nhức cái đầu. Túm lại là nói về sự hối tiếc vì không thể ở bên nhau, ba đời ở đây được ví như quá khứ, hiện tại.
Lý trí nói với Nhiễm Ninh, nàng nên đẩy Lục Thiều ra, nhưng trái tim lại không cho phép.
Cho dù người này chân không bị đau, chỉ cần nói muốn được ôm, nàng cũng không thể từ chối.
Chẳng có lý do gì cả, giống như hai cục nam châm, chỉ cần chạm vào... chúng sẽ hút lấy.
Nhiễm Ninh thích Lục Thiều ôm mình, thích mùi hương trên cơ thể cô, thích cô xoa tai nàng khi nói chuyện, tuy đó là những lời không liên quan nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.
Hai tay nàng vô thức ôm lấy cổ Lục Thiều, cúi đầu, vùi mặt vào vai cô.
Nàng không thể chống lại Lục Thiều, bất kể là quá khứ hay hiện tại.
Kỳ thực Nhiễm Ninh đã sớm hiểu rõ điều này, không phải nàng chưa từng nghĩ tới việc trốn tránh, nhưng có một số việc muốn trốn cũng không được.
Lục Thiều không hề báo trước, đột nhiên xông vào cuộc sống của nàng. Nàng chưa từng gặp người nào như thế, ngày nào cô ấy cũng cười, mỗi ngày như có vô số niềm vui, các bạn cùng lớp thích cô ấy, giáo viên cũng thích cô ấy, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3428798/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.