"Ọe!"
"Ọe! Ọe!!"
Lục Thiều cau mày, chán ghét nhìn những người đang nôn mửa này.
"Mới thực hiện có mấy lần, liền nôn mửa thế này? Lúc ở trường các cậu đã làm cái gì hả? Thật là những kẻ thất bại! Mọi người chạy thêm 5000 mét, chưa hoàn thành thì không được ăn cơm!"
Lục Thiều vừa rời đi, Bành Quân liền ngã xuống đất muốn khóc——
"Chuyện gì đang xảy ra dạo này với Đội trưởng Lục vậy? Tại sao tôi có cảm giác như cô ấy muốn huấn luyện chúng ta đến chết?"
"Không biết, tôi gần như nôn ra mật luôn."
"Cái rắm!" Ngô Hải vịn vào cây cột, ngơ ngác chỉ vào bọn hắn, "Đội trưởng cùng chúng ta luyện tập, cô ấy lại không hề hấn gì, chúng ta nên xem xét lại bản thân mình thì hơn. Không nên lấy cớ mà kêu trời kêu đất. Ra dáng đàn ông tí đi!!"
Vì là con gái nên Lục Thiều luôn đồng hành cùng họ trong quá trình huấn luyện, không để họ bất cứ lý do gì.
Thế cô thực sự không bị chóng mặt sao? Cô cũng chóng mặt chứ, chính vì vậy nên cô càng phải luyện tập nhiều hơn, thà mệt một chút còn hơn là gặp tai nạn khi đang bay, lúc đó lại kêu trời không thấu, kêu đất không hay.
Cô rửa mặt, xoa đầu lần nữa như thường lệ, quay người đi lên tầng hai rồi mở cửa văn phòng, người ngồi trên ghế đứng dậy mỉm cười ngọt ngào chào đón cô.
"Xin chào, Đội trưởng."
Lục Thiều sửng sốt một chút, tay áo ngắn trên người ướt đẫm, nước trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3424382/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.