Chín giờ vẫn còn quá sớm, suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể ngủ được. Trong những ngày này, thần kinh của nàng mỗi ngày đều căng thẳng, đột nhiên được thả lỏng, thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Ngẩn ngơ lâu như vậy, mới có mười giờ mà thôi.
Nhiễm Ninh đứng dậy đi uống chút nước, định tìm phim xem.
Nàng không thường xem phim, kể cả phim điện ảnh hay phim truyền hình... Bây giờ, khi nghĩ đến một số blog chuyên viết hoài niệm trên mạng, nàng lục lọi lại ký ức, ngoại trừ một vài bộ rất quen thuộc, thì không có ấn tượng gì với những bộ phim được đề cập ở đó.
So với những người thích tụ tập lại để thảo luận kịch bản một cách nhiệt tình, nàng chỉ thích ngồi im lặng thưởng thức... đơn giản giống như việc thích một người.
Đối với người khác có thể là nhàm chán nhưng nàng lại cảm thấy rất thú vị.
Gần đây không có phim hay nên sau khi chọn đi chọn lại một lúc, cuối cùng nàng chọn được một bộ phim đã xem lâu rồi, chất lượng hình ảnh hơi mờ.
Ngay khi hết phần giới thiệu, một cuộc điện thoại vang lên.
Nhiễm Ninh vội vàng nhấn tạm dừng, vẻ mặt phức tạp nhìn tên người gọi trên màn hình - Tô Chí Vĩ.
Ước chừng hai ba giây sau, nàng nhấc chăn bông đứng dậy khỏi giường.
Đèn ở sảnh tự động kích hoạt, ông bà đã già rồi, đêm khuya có khi thức dậy đèn sẽ tự động bật lên, lần thăm nhà gần nhất nàng đã tìm người lắp đặt.
Người lớn tuổi thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3398193/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.