Đôi mắt đang nhắm của Lục Thiều đột nhiên mở ra, cô quay đầu nhìn thẳng vào Thương Nam, tràn đầy cảnh cáo.
"Cậu nói nhảm đúng không?"
"Ai thèm nói nhảm chứ? Cậu quên tôi làm nghề gì rồi à?"
Lục Thiều nắm chặt hai tay, cổ họng căng cứng thấy rõ, vài giọt nắng chiếu vào qua kính xe, rất nhanh cô giống như đang bị tia nắng thiêu rụi.
Cô thu hồi ánh mắt và tiếp tục nhắm mắt lại.
"Tôi sẽ chợp mắt một chút. Hãy gọi cho tôi khi đến nơi."
Thương Nam thở dài.
Thôi nào, tình yêu thực sự là gì nếu người ta không tự làm khổ mình đến chết?
...
Điện thoại reo lên, là thông báo tin nhắn, Nhiễm Ninh ấn vào màn hình, nhìn khuôn mặt in trên đó.
Nói mình hung dữ, chắc cậu ấy nghĩ rằng bản thân tốt lắm.
Thật nhạt nhẽo.
Bạch Lê không ngừng lắc đầu.
"Không ngờ Thương Nam và Lục Thiều lại ở cùng một đơn vị. Xem ra Hoa Thanh không lớn lắm."
Nhiễm Ninh phục hồi tinh thần lại, nói: "Cậu quen biết cô ấy à?"
"Tôi biết nhưng không thân thiết lắm. Thương Nam là tình nguyện viên của cô nhi viện Hạnh Phúc... Không, cô ấy không thể tính là tình nguyện viên. Cô ấy lớn lên trong cô nhi viện, và đó là nhà của cô ấy."
Mồ côi?
Điều này nằm ngoài dự liệu của Nhiễm Ninh, vẻ mặt ngạc nhiên.
Bạch Lê nhìn thấy liền suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có lỗi với Nhiễm Ninh.
"Xin lỗi, tôi không biết cô ấy quen Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3398187/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.