Một giọng điệu nghịch ngợm, lười biếng phát ra từ khoang mũi và cọ vào vành tai nàng.
Lục Thiều rất háu ăn, khi còn học cấp 3, cô thậm chí chưa ăn hết món thịt hầm cay, cô đã xin thêm trứng và bánh ngọt. Tuy nhiên cô lại có thân hình cân đối, không hề tăng cân. Không biết thức ăn hấp thụ đi đâu hết rồi? Bà chủ quán thịt hầm thậm chí còn âm thầm tự hỏi, Lục Thiều có bị bệnh không? Nếu không thì làm sao có thể ăn nhiều như vậy mà không béo?
Nhiễm Ninh nắm chặt thẻ ăn, ngón tay vô cớ siết chặt, ánh mắt dừng lại trên mặt cô khoảng nửa giây rồi mới rời đi.
Tuy nhiên, kẻ chủ mưu không hề có phản ứng gì, cô vươn bàn tay và lấy ra hai đôi đũa từ tủ khử trùng, ánh mắt hướng về phía trước.
"Ngồi ở đó có được không?"
"Được."
Ngay lập tức, cô sải bước đi về phía ghế cạnh cửa sổ, Nhiễm Ninh nhìn bóng lưng cô, tóc buộc sau gáy,lưng thẳng, tư thế chỉnh tề, mỗi bước đi đều vững vàng, giống như cây bạch dương.
Thực sự thì cô đã thay đổi khá nhiều, cả về tính cách.
Khi còn trẻ, cô thường cầm ván trượt, gặp ai cũng khoe khoang, nói chuyện không chút đắn đo, có phần ngạo mạn. Nhưng khi ở một mình với nàng sự khôn ngoan lại thay bằng dáng vẻ ngốc nghếch. Cô cũng thường đùa giỡn pha trò, nhưng chưa từng hành động như lúc này dùng giọng điệu lưu manh để nói chuyện với nàng. Lúc đó, cô trông rất ngây thơ và cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-yeu-em-that-nhieu/3398181/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.