Trở về với căn phòng có một người vô thần vô thức đang nằm đó, y đưa tay lên vén mái tóc dài che khuất tầm nhìn trên mặt bé ra. Đôi tay thô to nhẹ nhàng miên man khắp gương mặt, y nhìn người bất động trên giường tâm tư rối bời muộn phiền:
- Hài tử nhà ngươi! Còn không mau tỉnh dậy? Ta vì ngươi mà phiền lòng muốn chết rồi này!
Đáp lại Tề Minh vẫn là khoảng không trống rỗng với con người đang nằm trên giường bất động, ngay cả một cái chớp mắt cũng không thấy. Tề Minh thầm thở dài, này là sao? Đang giận y ư? Mà kể đúng làm gì có ai mà không giận cho được khi bản thân bị người ta đem ra đùa giỡn vậy cơ chứ! Mà không sao y sẽ chờ bé tỉnh dậy cũng như kiểm tra lại xem con tim của mình.
Nhưng hiện tại Tề Minh cần phải lên kinh một chuyến để gặp người kia mới được.
- Hài tử này, ngoan ngoãn ở đây chờ ta về có biết không! Đừng để lúc về ta không thấy ngươi nữa!
Tề Minh tiến đến chỗ Tiểu Văn nhìn hắn rồi phân phó cho hắn đi chăm sóc cho bé, y nói hắn có thể sai đám hạ nhân trong phủ mọi thứ cho đến lúc y trở về. Và đương nhiên là y sẽ không muốn khi trở về mà thấy bé có chuyện gì xảy ra. Mà căn bản là Tiểu Văn lại càng không hiểu cái người nam nhân này đang nghĩ cái quái gì mà mới đó thái độ đã như chong chóng, còn không phải y mới là người ghét bé đến thậm tệ.
Vì Tiểu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-vi-ta-ma-mot-lan-roi-le/29611/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.