Tầm hai nén hương đã tàn Huyền Vũ mới đứng dậy, hắn có cảm giác như hai chân mình tê cứng. Muốn đứng dậy nhưng loay hoay mãi không thể làm gì, lúc này Tề Minh mới để ý, y tiến lại đỡ Huyền Vũ đứng dậy. Tề Minh còn không quên phủi bụi trên đuôi áo cho Huyền Vũ.
Cảnh tượng sinh động này vô tình lọt vào mắt của một tiểu hài đứng đằng xa. Hài tử nhìn hai người đang thân thiết với nhau rồi quay mặt đi dựa vào tường và ngồi thụp xuống đất. Hài tử lấy tay bịp chặt lấy miệng không để những tiếng nấc vô thức không thoát ra ngoài.
Thực ra hài tử sau khi ngất đi được một lúc đã tự mình thức dậy, vì khao khát được nhìn thấy vị vương gia mình thần ái mộ nên đã nén đi ra ngoài. Lại vì tình cờ khi đi lướt qua nơi đây mà chứng kiến được cảnh này. Thấy được lúc nào không thấy lại chỉ thấy được mỗi đoạn Tề Minh cúi người xuống vì Huyền Vũ mà phủi đi lớp bụi trên đuôi áo. Mà tình cờ cũng là với cái kí ức vốn có trong đại não bộ kia thì hài tử đương nhiên sẽ biết được cái người được Tề Minh phủi bụi cho kia chính là phụ thân của nguyên chủ và xũng chính là ái nhân trong lòng của Tề Minh.
Một cỗ chua xót ập đến mà không báo trước khiến hài tử tim như quặn lên đau đớn. Hài tử bấy giờ mong rằng phải chăng khi mình tỉnh lại với thân phận là đại hoàng tử kia thì sẽ quên hết mọi thứ thì sẽ tốt hơn. Quên đi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-vi-ta-ma-mot-lan-roi-le/29606/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.