Liễu phi thấy bộ dáng bất cần của nam hài tử bỗng nhiên nổi giận, ả thấy mình như đang bị hài tử kia khinh thường. Bộ dáng hời hợt ấy thật khiến ả muốn đem băm xả hài tử kia ra vậy.
Lúc hài tử đang ngây ngẩn người ở đó, Liễu phi nhanh cước bộ của mình tiến lại đem hài tử đang nằm trên chiếc giường ọp ẹp kia kéo xuống.
Vì bất ngờ, cũng là vì cơ thể hư nhược nên nam hài nhanh chóng lộn nhào trên nền đất lạnh. Còn chưa định thần lại thì ả ta đã vung chân đá vào bụng cho nam hài một cước khiến nam hài ứa máu ra ngoài. Đưa tay lên miệng sờ thử, tơ máu vẫn còn vương trên khoé miệng nam hài như chết sững. Không hiểu sao khi nhìn đến máu, nam hài lại có cảm giác buồn nôn khó chịu lạ thường.
- Tề Vương gia!
Từ bên ngoài, tiếng vọng của một nô tì vang vào. Cái họ Tề nghe quen quen, thêm vào đó lại là vương gia khiến đại bộ phận não bộ của hài tử như lần nữa lâm vào trì trệ.
Hài tử thầm nghĩ:
"Tề vương gia? Tề vương gia đây còn không phải Tề Minh thiếu gia sao? Sao người lại đến đây? Không lẽ người biết là linh hồn của ta đã bị đánh tráo... đến đây... đến đây để... để đưa ta về phủ sao?"
Không tự làm chủ được bản thân, hài tử nhanh như thoắt đã lao ra ngoài cửa, hài tử chạy thật nhanh đến người được gọi là Tề vương gia kia như chạy đến bên người thân.
- Tề ca! Tề ca! Ca đến thực đúng lúc! Tề ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-vi-ta-ma-mot-lan-roi-le/29603/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.