Khi tỉnh dậy, ta thấy mình đang ở một nơi xa lạ.
Là một cánh đồng hoang vắng ư? Đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả tứ phía đều là hoa cỏ không có lấy một bóng người. A hay là bọn họ nghĩ ta đã chết? Hay là y nghĩ ta đã không sống được nên liền đem thây ta ra ném ở đây chăng?
- Tiểu hài tử! Con làm ta tìm mãi, mau đến đây với nương! Ta cùng con sẽ đi một nơi thực đẹp nha!
Từ sau lưng, ta nghe được giong nói quen thuộc. Giọng nói ấy ấp áp đến nhường nào khiến nước mắt ta không thể ngừng rơi. Ta khóc thực lớn chạy đến ôm chầm lấy nương, ta khóc như một tiểu thí hài lâu ngày không được khóc.
- Nương... ô ô... con nhớ người! Con nhớ người ô ô!
Cái ôm ấy ấm áp quá, nó ấm áp đến mức ta muốn cứ như vậy mà không buông nương ra thôi.
Nhưng ấm áp qua đi mau chóng, luồng khí lạnh từ phía sau lùa vào người ta. Một cánh tay to lớn lắm chặt lấy tay ta lôi ta tách ra khỏi người nương! Ta vô lực mà bám lấy tay nương, nhưng nương chỉ đứng nhìn ta cười buồn và nói một câu:
- Hài tử... mệnh con chưa tận, ta vẫn là không thể đem con đi theo!
Sau đó, ta thấy mình bị kéo vào màn đêm vô cùng vô tận cho đến khi nghe được giọng của y.
- Thư đồng, tiểu thư đồng! Ngươi mau tỉnh lại!
Ta mở mắt muốn nhìn mọi thứ, nhưng trước mắt chỉ thấy một màu đen u ám. Lảo đảo đứng dậy lại như được ai đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-vi-ta-ma-mot-lan-roi-le/29601/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.