Mùa đông tháng mười một, đây là thời điểm lạnh nhất của mùa đông. Tuyết giăng đầy hiện lên một mảnh trắng xóa, một bàn tay vốn trắng noãn xinh đẹp giờ chi chít vết máu đông, hòa lẫn với bùn đất đang run rẩy đưa lên chạm vào những cánh hoa tuyết mỏng manh.
Hoàng Thùy trên người đầy những vết thương lớn nhỏ, cả người chật vật đến khó tả, bây giờ cô đang rất bàng hoàng, mắt không khỏi trừng lớn nhìn đến khung cảnh trắng xóa trước mắt.
Đây là đâu?
Cảnh gần nhất mà Hoàng Thùy nhớ được là mình đang leo núi cùng Lê Nguyệt và Thu Hà thì gặp phải lợn rừng, vì thân thủ mình tốt hơn hai người, trước đó lại còn được Lê Nguyệt cứu một mạng nên Hoàng Thùy quyết định cắn răng chạy trối chết, dẫn dụ con thú kia chạy theo. Chạy đến vách núi thì sợ hãi trượt chân rơi xuống, sau đó thì không còn ý thức.
Hoàng Thùy vừa tỉnh lại thì thấy mình ở một nơi xa lạ, trên người tuy có vài vết thương nhưng nhìn qua không nặng lắm, không giống với vừa bị ngã vực. Nhưng điều làm cô khiếp sợ không phải việc mình ngã vực không chết, mà chính là cảnh vật trắng xóa trước mắt này.
Hoàng Thùy chính là một công dân gương mẫu ở đất nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, học lực tốt, đạo đức tốt, và thân thể cũng khỏe mạnh hơn người bình thường, nên cô hoàn toàn biết rằng địa điểm mà cô ngã xuống là một nơi không thể nào có tuyết – Bình Thuận. Cho dù vào mùa đông ở Sapa cũng không thể nào có tuyết dày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-vi-ta-ma-mot-lan-roi-le/29596/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.