“Mẹ ơi!” Diệp Nghi vừa mới bước xuống xe, cô bé bụ bẫm liền chạy đến, “Ôm một cái, ôm một cái nào!”
Diệp Nghi ôm chặt con gái vào lòng, cô lại nuốt lời, rõ ràng đã hứa không bao giờ xa nhau nữa, nhưng mà lần này Diệp Tông thân giam trong ngục, mỗi một bước đều đi ở ranh giới của sự hủy diệt, cô phải trở về một mình. Cô thầm hạ quyết tâm, một khi Diệp Tông thoát tội, lập tức sẽ đón con gái về. Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn rơi vào bẫy của Quý Thừa.
“Mẹ, mẹ đi lâu lắm rồi nhưng ba vẫn chưa tỉnh lại.” Mạch Miêu tủi thân than thở, “Chúng ta đưa ba vào bệnh viện, con thấy chú bác sĩ cứ lắc đầu với ba… Mẹ à, có phải suốt đời ba cũng không tỉnh lại không?”
“Sẽ không đâu.” Diệp Nghi khẽ nói, “Chỉ là ba mệt quá thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tỉnh lại ngay.”
“Cậu cũng nói như vậy đó.” Mạch Miêu nửa tin nửa ngờ, “Đúng rồi mẹ, cậu… là cái gì vậy mẹ?”
Diệp Nghi bị chọc cho buồn cười, “Cậu là anh trai của mẹ, là người thân rất thương Mạch Miêu, không phải là cái gì đâu…”
Cách đó không xa, có tiếng bước chân dồn dập, Diệp Nghi trả lời xong thì ngẩng lên, đối diện với vẻ mặt bình tĩnh nhất quán của Diệp Tông: “Không phải là đồ vật? Dĩ hạ phạm thượng hả, chắc phải dùng gia pháp phục vụ rồi.”
Vui sướng, khổ sở, áy náy, ấm ức, đủ mọi cảm xúc nháy mắt đọng lại, cuối cùng hóa thành một tiếng gọi sợ sệt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208947/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.