Từ phòng Mạch Miêu đi ra, Diệp Nghi có chút ngẩn ngơ. Người vừa rồi làm nũng dụ ngọt con nít thật sự là Quý Thừa? Cô cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Chỉ thấy Quý Thừa đóng cửa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng. Hiện tại, cô thật sự hoàn toàn không nhìn thấu người đàn ông này.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, Quý Thừa đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt đen thẳm dò xét sâu trong đáy mắt cô. Diệp Nghi cuống quít xoay đi, lời nói lúc trước của Quý Thừa vẫn còn vang vọng trong đầu, làm cô cả kinh đến dưới chân như nhũn ra: “Sao nào, không dám dọn về sống chung? Sợ tôi làm gì em à? Quả thực, tôi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì.”
Cô thu hồi ánh mắt, vội vàng cúi đầu bước đi, thầm nghĩ mau chóng rời khỏi đó. Nhưng mới bước được giữa chừng cô liền dừng lại, cánh tay bị người khác túm lấy, không khỏi ngã ngửa về sau: “Diệp Nghi, chúng ta nói chuyện đi.”
Tim cô đập dồn, lại máy móc quay đầu nói: “Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện về con.” Tròng mắt Quý Thừa u ám kiên định, không thể chối từ, “Tâm bình khí hòa mà nói chuyện.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, sự chung sống của họ sa vào một vòng lẩn quẩn. Vừa mở miệng liền buông lời lạnh nhạt, không đến ba câu sẽ cãi nhau, cãi đến đỏ mặt tía tai, hận không thể xông vào đánh nhau. Hiện giờ, Quý Thừa bỗng nhiên bắt đầu dao động, còn mang theo hàm ý thỉnh cầu chân thành, ngược lại khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208943/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.