Chương trước
Chương sau
“Anh, giờ phải làm sao?” Triệu Dương gấp đến độ đi qua đi lại.

Diệp Tông nắm điện thoại xoay xoay trên bàn gỗ. Sau hồi lâu, anh nói: “Hết cách rồi, gọi cho Quý Thừa, nói với anh ta tình hình thực tế. Họ Thượng vẫn có ý cho anh ta mượn tiền, mau chóng giải thích rõ ràng với anh ta, thì anh ta vẫn còn cơ hội.”

“Anh, chúng ta giải thích rõ ràng thế nào được.” Triệu Dương đổ mồ hôi, “Cho dù giải thích Lê Ly đột ngột không chuyển tiền vào lúc này, nhưng làm sao giải thích chuyện chúng ta chuyển hai mươi triệu cho Diệp Sóc? Muốn Quý Thừa tin tưởng, phải nói ra thân phận của anh Kỳ!”

“Không được!” Diệp Tông quả quyết không đồng ý, “Để tôi nói với anh ta. Bất luận thế nào, chuyện Kỳ Yên tuyệt đối không thêm ai biết nữa!”

“Nhưng…”

Cộc cộc cộc.

Cửa thư phòng đột nhiên bị gõ mạnh, Diệp Tông và Triệu Dương đồng thời ngẩng đầu, chỉ nghe quản gia hớt hải nói: “Cậu chủ, không xong rồi, cô, cô chủ …”

Diệp Tông nhanh chóng đứng lên, vừa đến cửa, cửa liền bật mở. Diệp Nghi đâm sầm vào ngực Diệp Tông, khóc không thành tiếng: “Anh, anh hai, sao anh không tiếp điện thoại của em… Mạch Miêu, Mạch Miêu…”

Cả người cô lạnh buốt, tay chống vào ngực Diệp Tông không ngừng phát run, Diệp Tông căng thẳng, ngẩng đầu quát lớn: “Khăn lông, chăn, nước ấm, mau lên!”

Một tay anh giữ eo Diệp Nghi, tay kia nâng gáy cô lên: “Đừng sợ, có anh ở đây, có chuyện gì từ từ nói, Mạch Miêu làm sao?”

“Mạch, không thấy Mạch Miêu…” Diệp Nghi nghẹn ngào thuật lại sự việc, “Anh hai, gần đây trong chuyện làm ăn anh có đắc tội với ai không? Có khi nào là họ…”

“Đừng nghĩ lung tung.” Diệp Tông dùng chăn bao lấy cô, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Triệu Dương, “Quý Thừa đâu? Anh ta nói thế nào?”

“Anh ấy ở lại Venetian điều tra rồi.” Mắt Diệp Nghi bỗng dưng đỏ hơn: “Anh hai, anh ấy… Anh ấy nghi ngờ em giấu Mạch Miêu đi.”

“Cái gì?” Trong mắt Diệp Tông tràn ngập tức giận.

Diệp Nghi run rẩy: “Anh hai, Quý Thừa nói, anh chuyển hai mươi triệu kia cho Diệp Sóc. Còn em và anh hợp mưu đưa Mạch Miêu đi. Chúng ta cố tình rút củi dưới đáy nồi, muốn bức anh ấy đến đường cùng. Anh à, chuyện này nhất định có hiểu lầm, đúng không? Sao anh có thể chuyển hai mươi triệu kia cho Diệp Sóc được?”

Lưng Diệp Tông cứng đờ: “Em à…”

Ly nước trong tay Diệp Nghi đột nhiên rơi xuống. Nước nóng làm đỏ mảng da nơi đầu gối, nhưng cô dường như không có cảm giác: “Anh, anh nói gì?”

“Diệp Sóc lấy một nhược điểm quan trọng, coi đó là uy hiếp, đòi hai mươi triệu kia, anh đã đồng ý.” Diệp Tông lau nước trên đầu gối cô, “Sau đó, anh mượn tiền Lê Ly, muốn bổ sung vào lỗ hổng của Quý Thừa. Cô ấy đồng ý với anh rồi, nhưng ngay lúc này lại đổi ý. Em gái, là anh vô dụng. Em trách anh đi.”

Diệp Nghi bấu chặt bả vai của Diệp Tông: “Anh vì em mà vay tiền Lê Ly?”

Gút mắc giữa Diệp Tông và Lê Ly, cô đại khái có nghe Kỳ Yên đề cập qua. Lúc ấy Kỳ Yên văn hoa nói: “Nói một cách khái quát, chính là Diệp Tông đã vì Lê Ly mà không màng tính mạng, nghiền nát tự trọng. Chuyện khác thì tôi không dám nói. Tôi sợ chết lắm, tự cô đi hỏi anh trai mình đi.”

Diệp Nghi cũng sợ chết nên không hỏi. Nhưng cô nghe ra được, Diệp Tông là bị Lê Ly vứt bỏ. Theo Kỳ Yên nói, trước khi Lê Ly kết hôn cuối cùng đã nói một câu với Diệp Tông: “Thứ em muốn anh ta có thể cho em, anh có thể không?”

Diệp Tông là người cực kỳ sĩ diện, chính vì không cần tiền, mới rời khỏi họ Diệp. Nhưng cũng bởi vì tiền, người anh yêu nhất đã lấy người khác. Mà hiện giờ, lại vì tiền, vì cô, anh vứt bỏ công việc anh yêu thích, quay về họ Diệp dơ bẩn này, thậm chí cúi đầu với người từng vứt bỏ anh.

Nước mắt Diệp Nghi rơi lã chã, Diệp Tông lại thản nhiên mỉm cười với cô: “Khóc cái gì, ngốc quá. Tiền không mượn được, không tính.”

Diệp Nghi nhào vào lòng Diệp Tông: “Anh, đều tại em… Xin lỗi, xin lỗi anh…”

“Được rồi, hiện tại không rãnh nói chuyện này, tìm Mạch Miêu quan trọng hơn.” Diệp Tông vỗ lưng cô, “Chuyện Mạch Miêu giao cho anh, em về phòng thay đồ đi, anh thương lượng đối sách một chút với Triệu Dương.”

***

Cửa thư phòng khép lại, Triệu Dương vội vàng nói: “Anh, chuyện hai mươi triệu cùng chuyện cháu anh mất tích liên tiếp xảy ra, chẳng lẽ…”

“Không phải là trùng hợp.” Diệp Tông trầm ngâm, “Từ chuyện tiền chúng ta gửi cho Quý Thừa bị ngân hàng chặn lại, có thể xác định Diệp Sóc có đồng bọn. Sáng hôm nay hắn mới ra khỏi cục cảnh sát, chuyện cháu tôi nhất định là đồng bọn hắn làm.”

“Vậy… Anh cảm thấy là ai?”

Diệp Tông nhắm mắt suy tư: “Người kia ngăn cản chúng ta cho Quý Thừa mượn tiền, còn vu tội em tôi giấu Mạch Miêu, rõ ràng là muốn gán tội bất nghĩa cho họ Diệp, khiến Quý Thừa đoạn tuyệt với chúng ta. Như thế, ai sẽ được lợi ích lớn nhất?”

Triệu Dương cả kinh: “Lúc trước anh có nói, kẻ địch của Quý Thừa là mẹ hắn, chẳng lẽ là bà ta? Bà ấy muốn nhân cơ hội lần này, lật đổ Quý Thừa?”

“Không phải.” Diệp Tông phủ định, “Bà Quý ở Quý thị cũng có lợi ích rất lớn, nếu bà ta dùng phương pháp hủy hoại Quý thị để tiêu diệt Quý Thừa, chính là đả thương địch thủ mười thì bản thân cũng tổn hại tám, như vậy không khôn ngoan. Bà ta kéo dài lâu như vậy, vẫn không trở mặt với Quý Thừa, e rằng cũng vì nguyên nhân này, sẽ không lý gì đột nhiên kích động.”

Triệu Dương nhíu mày: “Cũng có lý, nhưng ngoại trừ bà ấy thì còn có thể là ai?”

Diệp Tông nhếch môi cười: “Quý Thừa cùng đường, có thể xin ai giúp đỡ?”

Triệu Dương hít sâu: “Họ Thượng?”

“Đúng vậy.” Diệp Tông cười lạnh, “Từ trước đến nay cô Thượng kia đã dây dưa không rõ với Quý Thừa, lần này nhân tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rốt cục cũng được như ý nguyện.”

“Vậy cháu anh…”

“Công ty, trong nhà, phái tất cả những người có thể điều động đi tìm, bên hải quan cũng báo người đến canh chừng, hơn nữa chú ý tới sản nghiệp có liên quan đến họ Thượng.”

***

“Anh nói cái gì?!”

Cốp!

Lọ nước hoa Thượng Vi cầm trong tay bị ném vào kính trang điểm. Mùi hương trí mạng lan tỏa, tấm kính bóng loáng vỡ nát. Nơi góc cạnh dữ tợn, hắt ra thứ ánh sáng bảy màu quỷ dị.

“Tụi nó bị người khác cướp đi?” Khuôn mặt xinh đẹp gầy gầy, tràn đầy vẻ buồn cười cùng khó tin, “Bị ai cướp đi?! Một lũ phế vật! Còn biết cái gì! Tìm cho tôi! Tìm không ra thì đi chết hết cho tôi!”

“Dạ.” Trong điện thoại, thuộc hạ đáp, “Đang dốc toàn lực đi tìm, thế nhưng… Diệp Sóc bảo mau chóng đưa thằng bé đó qua, nhưng bây giờ…”

“Tôi sẽ lo liệu hắn.” Thượng Vi phiền não nói, “Nhưng anh cũng biết, loại chuyện này không kéo dài được bao lâu. Nếu đợi hắn phát hiện ra, các anh vẫn chưa tìm được, tôi chỉ có thể giao anh cho hắn! Anh cũng biết Diệp Sóc là loại người gì, bản lĩnh khác không có, nhưng ăn thịt người không chừa xương đâu! Tự anh suy nghĩ đi!”

Ném điện thoại, cô cào mạnh tóc. Là ai? Ai dám giữa chừng phá hoại chuyện tốt của cô?!

***

“Mấy chú là ai?” Mạch Miêu trừng mắt, cơ thể không ngừng run lên vì lạnh, nhưng vẫn hiên ngang lẫm liệt che cho Ngạn Ngạn ở sau lưng, “Mấy chú muốn đưa tụi cháu đi đâu?”

Không ai trả lời. Mạch Miêu nhìn xung quanh, xe không lớn, nhỏ hơn rất nhiều so với xe của cậu Diệp Tông và chú đẹp trai, nhưng tốc độ lại rất nhanh. Cô bé và Ngạn Ngạn được đặt ở ghế sau, hai bên là hai người đàn ông hung dữ. Cô bé dễ dàng cho ra kết luận: “Hai chú là kẻ xấu!”

Ngạn Ngạn nhẹ nhàng kéo cô bé, còn kinh hoảng lắc đầu, Mạch Miêu cũng không động. Chú đẹp trai từng nói với cô bé, không cần sợ người xấu, chú đẹp trai sẽ không để cho bất cứ người xấu nào tổn thương cô!

Nghĩ vậy, Mạch Miêu thoáng dũng cảm hơn: “Mấy chú thả tụi cháu ra, bằng không chú đẹp trai sẽ đánh từng chú đến khóc luôn đó!”

Một kẻ xấu bên cạnh cô bé lại có thể bật cười: “Con bé này còn cố đùa.”

Kẻ bên cạnh Ngạn Ngạn thì lại không kiên nhẫn: “Con nhỏ kia câm miệng lại, bằng không đánh ngất mày đó!” Nói xong liền vung tay lên.

Mạch Miêu đang định ôm đầu thét lớn, lại nghe người bên cạnh mình nói: “Dừng tay! Cậu chủ cố tình căn dặn, không thể làm bị thương!”

Người kia ngượng ngùng thu tay lại: “Tao chỉ hù nó chút thôi.”

“Hù dọa cũng không được! Ông chủ giữ lại nó tất cần dùng, có gì không hay xảy ra, mày đền mạng hoặc tao đền mạng đó!”

Mạch Miêu nghe đến mơ hồ. Cậu chủ? Ở nhà, cô bé thường nghe A Phỉ gọi chú đẹp trai là cậu chủ. Chẳng lẽ… cô hoài nghi hỏi: “Mấy chú quen chú đẹp trai à?”

“Chú?” Hai người nọ cũng hồ đồ, “Không phải Diệp Tông là cậu nó à, sao lại biến thành chú?”

Mạch Miêu càng lơ mơ hơn: “Mấy chú biết cậu của cháu à?”

“Lộn xộn cái gì.” Người nọ lấy viến kẹo nhét vào miệng Mạch Miêu, “Ông chủ nhà tao có làm ăn với cậu mày, cần mày giúp đỡ. Ngậm miệng lại thì lát nữa còn có kẹo ăn.”

“Hóa ra chú mời cháu đi giúp đỡ à!” Mạch Miêu thở phào một cái, “Sao mấy chú không nói sớm! Hung dữ như vậy làm gì! Cứ để đó cho cháu! Ngạn Ngạn đừng sợ, mấy chú này xin chúng ta giúp đỡ thôi. Nè, kẹo mình cắn một nửa, nửa phần này của cậu!”

Hai người đàn ông há hốc mồm, yên lặng ngó ra bên ngoài cửa. Nghe nói con người Diệp Tông kín đáo cơ trí và thận trọng, nhưng cháu gái này của anh ta… tim cũng thật lớn nhỉ.

Họ không bắt nhầm người chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.