Dưới sự thúc giục của Diệp Nghi, Triệu Dương lái xe như bay về nhà của Diệp Tông. Vừa dừng lại, Diệp Nghi liền nhảy vọt xuống, lao vào nhà: “Anh hai! Mạch Miêu nó…”
Mấy chữ còn lại bị nghẹn trong cổ họng, Diệp Tông đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Em, chào bác Hàn đi.”
Ở chỗ ngồi đưa lưng về phía Diệp Nghi, một bóng dáng cao lớn đứng dậy, từ từ quay lại: “Cô Diệp, xin chào.”
Diệp Nghi đứng chết trân tại chỗ. Cái tên Hàn Thiệu Thành cô đã nghe qua rất nhiều, không chỗ nào là không liên quan đến mấy danh từ như giết người, hàng trắng. Con người như vậy, nghĩ lại chính là hung thần ác sát.
Mà thực tế thì, dáng vẻ của ông ta vô cùng bình thường, lúc trẻ thậm chí có thể nói là đẹp trai. Thế nhưng, đôi mắt tối tăm kia không giống mắt người, mà giống như một con thú nào đó, ra vẻ bình thản, nhưng không tìm thấy một chút tình cảm, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng máu me.
Sau khi giật mình, Diệp Nghi chỉ còn phẫn nộ: “Là ông!”
“Em à.” Diệp Tông giơ tay cắt ngang, “Là bác Hàn cứu Mạch Miêu, đừng vô lễ.”
“Cái gì?” Diệp Nghi sửng sốt, “Cứu ư?”
Hàn Thiệu Thành mỉm cười nói: “E rằng cô Diệp đã đắc tội người nào đó. Hôm cô ngồi thuyền đã sắp xếp trước rồi, chèo vào dòng kênh hẻo lánh, rơi xuống nước, cứu giúp, đều có người cố tình giăng bẫy, muốn bắt cóc hai đứa trẻ.”
Diệp Nghi căng thẳng quan sát ông: “Sao ông Hàn biết?”
“Người của tôi đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208899/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.