Chương trước
Chương sau
Dưới sự thúc giục của Diệp Nghi, Triệu Dương lái xe như bay về nhà của Diệp Tông. Vừa dừng lại, Diệp Nghi liền nhảy vọt xuống, lao vào nhà: “Anh hai! Mạch Miêu nó…”

Mấy chữ còn lại bị nghẹn trong cổ họng, Diệp Tông đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Em, chào bác Hàn đi.”

Ở chỗ ngồi đưa lưng về phía Diệp Nghi, một bóng dáng cao lớn đứng dậy, từ từ quay lại: “Cô Diệp, xin chào.”

Diệp Nghi đứng chết trân tại chỗ. Cái tên Hàn Thiệu Thành cô đã nghe qua rất nhiều, không chỗ nào là không liên quan đến mấy danh từ như giết người, hàng trắng. Con người như vậy, nghĩ lại chính là hung thần ác sát.

Mà thực tế thì, dáng vẻ của ông ta vô cùng bình thường, lúc trẻ thậm chí có thể nói là đẹp trai. Thế nhưng, đôi mắt tối tăm kia không giống mắt người, mà giống như một con thú nào đó, ra vẻ bình thản, nhưng không tìm thấy một chút tình cảm, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng máu me.

Sau khi giật mình, Diệp Nghi chỉ còn phẫn nộ: “Là ông!”

“Em à.” Diệp Tông giơ tay cắt ngang, “Là bác Hàn cứu Mạch Miêu, đừng vô lễ.”

“Cái gì?” Diệp Nghi sửng sốt, “Cứu ư?”

Hàn Thiệu Thành mỉm cười nói: “E rằng cô Diệp đã đắc tội người nào đó. Hôm cô ngồi thuyền đã sắp xếp trước rồi, chèo vào dòng kênh hẻo lánh, rơi xuống nước, cứu giúp, đều có người cố tình giăng bẫy, muốn bắt cóc hai đứa trẻ.”

Diệp Nghi căng thẳng quan sát ông: “Sao ông Hàn biết?”

“Người của tôi đúng lúc đi ngang qua, đã thấy toàn bộ diễn biến.” Vẻ mặt Hàn Thiệu Thành thản nhiên, “Tôi và cậu Diệp cũng coi như có chút giao tình, nên ra tay cứu giúp, không cần cám ơn.”

Diệp Nghi vô cùng hoài nghi, thấy Diệp Tông lắc đầu với cô, liền chật vật hỏi: “Vậy con tôi hiện giờ ở đâu?”

“Nhà tôi.” Hàn Thiệu Thành không nhanh không chậm gọi điện thoại, “Cô Diệp cần gặp, để con bé bắt máy.” Nói xong liền đưa điện thoại cho Diệp Nghi, “Con gái của cô Diệp tính cách khá giỏi đấy, ở chỗ tôi đều vui đến quên cả trời đất.”

Diệp Nghi chụp nhanh lấy điện thoại, nói: “Mạch Miêu?”

“Mẹ ơi!” Mạch Miêu kích động, “Nhà ông của bạn con chơi vui ghê! Có giường nhúng, cầu độc mộc, còn có cầu trượt nữa!”

“Mạch Miêu!” Diệp Nghi liên tục nói, “Con có khỏe không? Ngạn Ngạn khỏe không?”

“À, Ngạn Ngạn nhát lắm mẹ, nhiều đồ chơi vậy mà không dám chơi. Nhưng không sao đâu, con sẽ bảo vệ bạn ấy!” Nói xong, tiếng của Mạch Miêu chợt nhỏ xuống, “Mà mẹ ơi, con hơi nhớ mẹ đó, mẹ có thể đến đây chơi với con không?”

“Cục cưng ngoan, mẹ sẽ qua đó nhanh thôi.” Diệp Nghi suýt bật khóc, “Con ráng chờ mẹ nha, đừng bị thương, đừng chạy lung tung, biết chưa?”

“Dạ biết rồi, mẹ mau tới nha!”

“Tôi nói không sai chứ.” Hàn Thiệu Thành nhàn nhã lấy lại điện thoại, “Vui đến quên trời đất. Sân huấn luyện thuộc hạ của tôi đã được con gái của cô Diệp biếng thành công viên rồi.”

“Đã như vậy, ông Hàn, cám ơn.” Diệp Nghi nhìn Hàn Thiệu Thành, lại nhìn Diệp Tông, “Xin hỏi, chừng nào thì tôi có thể đến đón con?”

“Tôi lập tức phái người đưa về. Cô Diệp cứ chờ.” Hàn Thiệu Thành mỉm cười, đi ra cửa, “Đừng cám ơn tôi, hãy cám ơn anh trai cô.”

***

Cửa đóng lại, Diệp Nghi hoắc mắt chuyển hướng Diệp Tông: “Anh hai, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Diệp Tông bước thong thả đến trước mặt cô, thấp giọng nói: “Có người muốn lấy chuyện Mạch Miêu mất tích để châm ngòi ly gián em và Quý Thừa, ly gian quan hệ giữa họ Diệp và họ Quý. Nhưng người đó không ngờ là, bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, nửa dường nhảy ra một Hàn Thiệu Thành, cướp bọn trẻ đi.”

Ly gián? Diệp Nghi rùng mình. Sao cô lại không nghĩ tới? Chuyện mượn tiền và chuyện bọn trẻ đồng thời xảy ra, sao trùng hợp được? Nghi ngờ giữa cô và Quý Thừa, cãi nhau, tan vỡ, mỗi một bước đều trúng kế người khác. Đứng lặng thật lâu, cô gian nan hỏi ra hai chữ: “Thượng Vi?”

Diệp Tông nắm lấy khuỷu tay cô, cho cô sức mạnh để chống đỡ: “Đây là suy đoán logic nhất.”

Cô gần như không tìm thấy giọng nói của mình: “Nhưng còn Ngạn Ngạn…”

“Có dính dáng đến con cháu nhà cô ta, càng có thể rũ sạch liên quan. Huống chi, thân phận thằng bé đó vốn còn nghi vấn, quan hệ với cô ta lại không thân cận, rất có thể chỉ là một con mồi tùy tiện đưa ra, mục đích là để tiếp cận Mạch Miêu và em.”

“Thượng Vi… Thượng Vi!” Móng tay Diệp Nghi bấm mạnh vào lòng bàn tay, toàn thân bắt đầu run rẩy, “Cô ta nhằm vào em chẳng sao cả, nhưng cô ta lại, lại…”

“Em gái, anh thề, nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá đắt.” Diệp Tông nắm chặt bả vai cô, “Chỉ cần con bé không sao, chính là may mắn.”

“Ừ.” Diệp Nghi dựa vào lòng Diệp Tông, “Làm em hú vía. Anh hai, thực sự làm em hú vía.”

Diệp Tông xoa đầu cô, “Không sao.”

Vừa định thả lỏng, Diệp Nghi lại cả kinh: “Không đúng, Hàn Thiệu Thành… ông ta sao lại giúp không chúng ta được?” Cảm thấy Diệp Tông hơi cứng đờ, cô đột ngột ngẩng đầu, “Anh hai, sao lại vậy, anh nói em biết đi!”

Thấy anh không đáp, Diệp Nghi nghiêm mặt nói: “Anh hai, trước kia anh nói thân phận của em khó xử, nhưng em hiện giờ chỉ là Diệp Nghi, là con gái nhà họ Diệp, ngoài ra không có quan hệ với ai nữa. Kỳ Yên không ở đây, họ Diệp chỉ còn lại hai anh em mình, bất luận có chuyện gì, anh cũng phải nói cho em biết, được không?”

Sau khi Diệp Tông trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: “Hàn Thiệu Thành không phải giúp không công, ông ta trả Mạch Miêu cho chúng ta, điều kiện là bảo anh đi đối phó với Diệp Sóc.”

Diệp Nghi nghĩ một chút liền hiểu ngay: “Diệp Sóc vẫn giúp Hàn Thiệu Thành rửa tiền, khi họ Hàn thất thế, rất nhiều tài sản bị hắn nuốt trọn. Hiện tại Hàn Thiệu Thành trở về đòi hắn, hắn lại không trả?”

“Gần giống như vậy. Vốn dĩ Diệp Sóc rửa tiền cho Hàn Thiệu Thành, Hàn Thiệu Thành nắm được chứng cứ Diệp Sóc rửa tiền, khắc chế lẫn nhau, ai cũng không sợ đối phương trở mặt. Nhưng lần này, Diệp Sóc lấy hai mươi triệu của chúng ta để gột sạch bằng chứng rửa tiền. Hàn Thiệu Thành không có nhược điểm của hắn, tuyệt đối không lấy lại được tiền. Tổn thất này, ông ta bắt anh gánh.”

“Anh gánh?” Diệp Nghi bàng hoàng nói, “Tiền của anh đều đưa cho Diệp Sóc, còn tiền đâu mà đưa cho Hàn Thiệu Thành?”

“Anh cũng nói vậy.” Diệp Tông cười cười, “Anh không có tiền, nhưng đã đạt được mục tiêu nhất trí với ông ta: đoạt lại số tiền mà Diệp Sóc lấy của anh. Cho nên anh và ông ấy đã đạt thành hiệp nghị, bắt tay đối phó Diệp Sóc, lấy được tiền rồi thì mỗi người một nửa.”

Diệp Nghi thất kinh: “Anh và Hàn Thiệu Thành đã… đạt thành hiệp nghị?”

“Hoặc có thể nói là uy hiếp ép buộc. Ông ta không tin anh, vì thế, anh đồng ý giúp ông ta rửa một số tiền tham ô, như vậy ông ta đã có nhược điểm của anh, làm trao đổi, ông ta sẽ trả lại Mạch Miêu cho chúng ta.” Diệp Tông cười châm chọc, “Như vậy hai bên tin tưởng nhau, cùng chung đối phó Diệp Sóc.”

“Anh hai!” Diệp Nghi thất thanh, “Chuyện này một khi dính dáng vào, thì mãi mãi không thoát thân được! Anh rửa tiền giúp ông ta một lần, thì sẽ rửa cả đời…”

“Chỉ cần Mạch Miêu trở về, chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Em gái à, đừng lo lắng, anh đã có tính toán.”

Mắt Diệp Nghi đỏ bừng: “Chuyện này sao có thể là chuyện nhỏ, anh hai, lại bởi vì em…”

“Em phải có lòng tin với anh.” Diệp Tông vỗ đầu cô, “Em gái, anh đã bị uy hiếp nhiều rồi, tuyệt đối không để người ta uy hiếp cả đời nữa đâu. Tin anh đi, bất luận họ Hàn, họ Thượng hay Diệp Sóc, tất cả những người đã từng đe dọa chúng ta, chúng ta sẽ từng bước từng bước xem kết cục của họ.”

***

Mạch Miêu nhanh chóng được đưa về. Hàn Thiệu Thành xem như phúc hậu, cô bé không những không bị thương, còn chơi rất vui vẻ, chỉ có Ngạn Ngạn hơi kinh sợ.

“Em gái, em dẫn bọn trẻ lên lầu nghỉ ngơi đi.” Diệp Tông dặn dò, đột nhiên dừng một chút, “Ngạn Ngạn cũng ở lại chỗ chúng ta trước đi, nói với bên ngoài là chỉ Mạch Miêu trở về thôi, Ngạn Ngạn thì không rõ tung tích. Anh có sắp xếp khác.”

“Anh hai là muốn…”

Diệp Nghi đang định hỏi, điện thoại Diệp Tông lại reo. Anh ra hiệu: “Em chăm tụi nó trước đi rồi nói sau.”

Phòng khách yên tĩnh lại. Diệp Tông để điện thoại trên bàn trà, nhìn nó chứ chớp sáng rung rung không chút mệt mỏi. Không biết số lần reo đã lặp lại bao nhiêu, anh rốt cục cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhấn nút nghe.

Khoảnh khắc điện thoại thông, hơi thở đầu dây bên kia đột nhiên dồn dập. Thật lâu sau, tiếng nói hơi run run truyền đến: “Em còn tưởng anh sẽ không tiếp điện thoại của em nữa.”

Diệp Tông nhắm mắt ngồi trên sô pha. Anh chỉ đáp lại có hai chữ, nhưng mỗi một chữ thốt ra, ngực như rách toạt: “Có việc?”

“Số tiền đó… xin lỗi.”

“Em đâu có lỗi gì với tôi.” Diệp Tông thản nhiên nói, “Chuyện có liên quan đến hạnh phúc gia đình em, tôi có thể hiểu. Lê Ly, lúc ấy em nên trực tiếp từ chối tôi.”

Ngón tay Lê Ly khựng lại, tàn thuốc kẹp ở ngón tay cháy hết làm bỏng mảng da mềm mại, nhưng cô không có cảm giác. Chính là trong lòng đau, đã vậy còn ‘chuyện có liên quan đến hạnh phúc gia đình em, tôi có thể hiểu’, quá đau, một câu nhẹ nhàng thốt ra từ miệng người mình yêu, lại có sức sát thương gấp trăm lần từ ngữ độc ác nào.

“Không phải, không phải vậy…” Cô nói năng lộn xộn, “Diệp Tông, em có thể giải thích, anh hãy nghe em nói…”

“Em nói gì tôi cũng tin.” Diệp Tông bình tĩnh ngắt lời, “Nhưng không cần phải nói. Lê Ly, em không nợ gì tôi hết.”

Lê Ly há miệng, nhưng ngay cả hô hấp cũng khó khăn vô cùng, càng không cần nói đến ngôn ngữ.

Chỉ nghe Diệp Tông tiếp tục nói: “Quá khứ là tôi không hiểu rõ. Em đề nghị chia tay, tôi cảm thấy em đã phản bội tôi. Thế nhưng, chúng ta không có hôn ước, em có quyền lựa chọn. Huồng hồ lúc em tôi ở Mỹ, là do em chăm sóc. Em đã giúp tôi rất nhiều, là tôi được nước làm tới, liên tục tìm em giúp đỡ, đã gây phiền phức cho em. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”

“Không phải đâu, Diệp Tông! Em không thấy phiền, tiền em đã chuyển đi rồi, nhưng Chu Thần lại…”

“Anh ta là chồng em, em nên tôn trọng ý kiến của anh ta.”

Lê Ly va vào vách tường sau lưng, lại trượt xuống sàn nhà. Trước giờ cô chưa từng thấy sợ hãi như vậy. Họ từng chia tay, từng cãi nhau, từng nói với nhau những lời lạnh nhạt, thậm chí cũng nặng lời với nhau, nhưng lại chưa bao giờ bình tĩnh thế này.

Có câu nói thế này, mặt trái của yêu không phải là hận, mà là coi thường. Lê Ly vẫn luôn xác định Diệp Tông hận cô, như vậy cũng được. Ít nhất anh còn có thể nhớ cô, ít nhất anh còn có thể vì muốn mắng cô mà nhận điện thoại của cô. Nhưng hiện tại cái gì cũng không còn, anh đã không còn hận cô nữa, đây mới thực sự là ly biệt.

Lê Ly án ngực, án mạnh đến nỗi ngạt thở, nhưng vẫn không dám thả tay. Hệt như một khi buông tay, cô sẽ máu chảy thành sông, sẽ như vậy chết đi. Cô không biết rằng, ở Macao xa xôi, một người đàn ông cũng làm động tác giống cô như đúc. Trái tim anh đã sắp ngừng đập, nhưng như vậy cũng tốt, như vậy, anh có thể bình thản nói ra lời nói kia.

“Đã ý thức được không hợp, sau này không cần liên lạc nữa. Lê Ly, trước kia tôi đã mang phiền phức đến cho em, tôi xin lỗi em.” Diệp Tông dừng hồi lâu, nói tiếp, “Không cần nói tạm biệt, vì sẽ không gặp. Cứ vậy đi, tôi cúp đây.”

***

Thời điểm Diệp Nghi xuống lầu, Diệp Tông vẫn ngồi ở sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn trà không nhúc nhích. Sắc mặt anh nhợt nhạt, lưng cứng ngắt. Diệp Nghi hoảng hốt: “Anh hai, anh sao vậy, khó chịu ở đâu?”

“Không sao.” Diệp Tông bỗng nhiên đứng lên, “Sắp xếp ổn thỏa cho bọn trẻ chưa?”

“Đều đã ngủ.” Diệp Nghi gật đầu, “Anh vừa nói, chuyện Ngạn Ngạn quay về cứ giữ bí mật?”

“Đúng vậy.” Diệp Tông đáp, “Hoài nghi chuyện lần này do Thượng Vi gây ra, chi bằng chứng thực một chút.”

“Chứng thực thế nào?”

“Nói với bên ngoài rằng Mạch Miêu được một người lạ đưa về, nhưng không có Ngạn Ngạn. Như vậy, họ Thượng nhất định sẽ bị chú ý nhiều hơn. Mục tiêu của Thượng Vi là Mạch Miêu, Ngạn Ngạn chỉ là mồi nhử. Hiện tại mục đích không đạt được, còn đánh mất con mồi, hơn nữa dưới áp lực của dư luận, cô ta nhất định sẽ hoang mang. Đến lúc đó, cách giải quyết và thái độ của cô ta sẽ lộ ra sơ hở, chúng ta cứ im lặng xem biến.”

Diệp Nghi khâm phục: “Anh hai, anh quả là cao tay.”

Diệp Tông lườm cô: “Cao tay còn ở phía sau.”

“Dạ?”

Đang rùng mình, cửa bật mở: “Nghi Nghi?”

Diệp Nghi bỗng xoay người: “Nghiêm Hàn?” Cô chạy vội đến, “Anh xuất viện rồi?”

“Anh hai giúp anh xin với bác sĩ Giang.” Nghiêm Hàn ôm chặt lấy cô, “Xảy ra nhiều chuyện như vậy sao không nói với anh?”

“Anh đang dưỡng bệnh, sao em có thể để anh lo lắng được.” Diệp Nghi nước mắt ràn rụa, “Đều đã qua rồi, không có gì hết, sức khỏe anh đỡ hơn chưa?”

“Tốt hơn nhiều.” Nghiêm Hàn hôn đỉnh đầu cô, “Nghi Nghi, anh rất nhớ em.”

“Em cũng vậy! Nghiêm Hàn, em có rất nhiều chuyện muốn kể với anh…”

Diệp Tông lặng lẽ đi qua họ, một mình lên lầu. Ngay chỗ rẽ cầu thang, anh quay đầu nhìn lại. Diệp Nghi ôm cánh tay của Nghiêm Hàn thao thao bất tuyệt, mắt đỏ au, Nghiêm Hàn thì cười cười.

Có vài thời điểm, so với anh, Diệp Nghi càng cần Nghiêm Hàn hơn. Anh nghiêm túc không thú vị, Diệp Nghi tuy rằng thương anh, nhưng luôn có chút kính nể và sợ anh. Nhưng với Nghiêm Hàn thì khác, họ là thanh mai trúc mã chân chính. Ở sâu trong nội tâm, Diệp Tông vẫn cảm thấy được, Nghiêm Hàn mới là bến đỗ tốt nhất của Diệp Nghi.

Nhưng mà, có lẽ đời này đã định, tình cảm chân thành của anh em họ vĩnh viễn không có bến đỗ. Cả đời anh đã bị tình cảm thiêu đốt, biến thành một oan hồn không nơi nương tựa, không còn chỗ đi về, nhưng Diệp Nghi còn có cơ hội. Chỉ mong cô hiểu được, nhiều lúc, tình cảm chân thành không chỉ không có hạnh phúc, ngược lại sẽ hủy hoại bản thân. Mà một bến đỗ tốt, mới chân chính là nơi nương tựa kiên cố.

Tiếc rằng, rất nhiều người cả đời cũng không mua được tình cảm chân thành. Anh chính là một trong số đó. Tự giễu nhếch môi, Diệp Tông tiếp tục lên lầu, nhưng đi được hai bước bỗng dừng lại.

Giương mắt, Kỳ Yên đứng ở cuối cầu thang, từ trên cao nhìn xuống anh, như cười như không nói: “Nghe nói anh vì giấu diếm thân phận của tôi mà tốn hai mươi triệu, đắc tội Quý Thừa, làm hại em gái phải ly hôn, gặp Hàn Thiệu Thành, còn dốc toàn lực ngăn cản tôi về nước? Diệp Tông, anh đối với tôi, đây là tình yêu nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.