Ra khỏi phòng, Diệp Nghi bắt gặp Quý Thừa vừa mới lên lầu. Sáng sớm ở bệnh viện ra về không vui, vẻ mặt anh đến giờ vẫn còn ủ dột.
Nhìn thấy cô, Quý Thừa không thèm nâng mắt, lập tức đi về hướng phòng Mạch Miêu. Diệp Nghi muốn theo sau, cuối cùng cũng không nhúc nhích, trong mắt đầy vẻ phức tạp nhìn anh càng đi càng xa.
Quý Thừa nhìn có vẻ chuyên tâm về phía trước, kỳ thực toàn tâm lại chú ý đến động tĩnh phía sau lưng. Sự im lặng khôn cùng khiến anh nhếch môi chua xót. Còn đang vọng tưởng gì chứ? Ý đồ duy trì khoảng cách của cô còn chưa đủ rõ ràng ư?
Cửa phòng Mạch Miêu mở ra rồi đóng lại, hành lang rộng như vậy không một bóng người. Diệp Nghi hãy còn đang đứng trong chốc lát, rồi nhón chân đi qua đó.
Cửa phòng khép hờ, tiếng nói trong trẻo của Mạch Miêu tựa như ánh sáng, dạt dào tràn ra: “Chú đẹp trai ơi, chỉ có mình chú à? Sao mẹ lại không tới?”
“Mẹ… đang nói chuyện với cậu con.”
“Mẹ với cậu lúc nào cũng có nhiều chuyện để nói mà.” Tiếng nói trẻ thơ có vẻ tiếc rẻ, “Từ lúc còn đi học về mẹ đã nói chuyện với cậu, mà nói đến tận bây giờ, không thèm chơi với con gì hết.”
“…”
Trong phòng im ắng, thật lâu không có tiếng nói. Một lát sau, Mạch Miêu hỏi: “Chú ơi, lúc ở nhà chú, chú cũng thường trốn trong phòng nói chuyện với mẹ mà, bây giờ mẹ và chú không nói chuyện nữa à?”
Quý Thừa thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208876/chuong-59-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.