“Lý Hằng luôn đợi ở dưới, để tôi đi gọi anh ấy lên.” Anh Phỉ vội vàng nói, “Để tôi đỡ cô về phòng trước, được không?”
Diệp Nghi lắc đầu: “Chị về phòng thu dọn một chút đi, nói Lý Hằng qua đó chờ tôi, tôi đi xem anh tôi và Kỳ Yên, sẽ trở lại ngay.”
A Phỉ vẻ mặt lo lắng, nhưng thấy ánh mắt kiên định của cô, đành thỏa hiệp: “Vậy cô đi chậm thôi nha.”
Tia nắng mai theo cửa sổ ở hành lang chiếu vào, bốn vách tường bệnh việnvốn trắng muốt cuối cùng cũng có chút hơi ấm. Những cột bụi bậm nhỏ liti lặng lẽ di động, khung cảnh thật bình yên. Hết thảy đều an tường nhưvậy, biển cả đen ngòm, ánh lửa thiêu đốt, máu túa ra của mấy tiếng đồnghồ trước, cấp tốc lui về sau biến thành cảnh tượng trong mơ.
Nếulà mơ thật hay biết mấy. Nếu thật là mộng, vậy người luôn luôn âm thầmbảo vệ cô, chắn trước người cô hẳn là vẫn đang đứng ở đó, mà không phảilặng lẽ nằm ở đây. Đầu ngón tay chạm vào vách kính lạnh lẽo, Diệp Nghi ở xa xa phác họa hình dáng của Quý Thừa, sau hồi lâu bỗng buông thõngtay, xoay người rời khỏi đó.
Đi ngang qua phòng bệnh của Kỳ Yên,cô từ cửa sổ nhìn quanh một chút. Kỳ Yên đã tỉnh lại, đầu giường đượcnâng lên. Anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nom không thấy được gươngmặt. Đường Mật ngồi ở sô pha bên cạnh anh, trong lòng ôm Diện Diện, cúiđầu bóc vỏ quýt. Nhìn từ xa, chỉ biết bầu không khí thật gượng gạo.
Đang định gõ cửa để phá vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208858/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.