Quý Thừa bình tĩnh nhìn cô, trong đáy mắt như ngừng tụ lốc xoáy. Sauhồi lâu, anh bật cười, sờ soạng túi quần, lại không có gì. Anh thật lơđãng, lại đổi tay, sờ soạng tìm một thứ.
Diệp Nghi từ đâu lấy ra chiếc bật lửa: “Anh muốn tìm thứ này?”
Thời điểm ngọn lửa bùng lên, Diệp Nghi lại nghĩ đến quá khứ. Ba nămtrước, cô vì cầu xin Diệp Thánh Ân giúp đỡ, viết kế hoạch đào thoát ởmặt trái tấm ảnh của mẹ, lặng lẽ đưa ông xem. Vì để giếu Quý Thừa, sauđó cô lại đốt tấm ảnh đi, hủy thi diệt tích.
Ngọn lửa kia là bắt đầu của sự trốn chạy, mà lần này lại là kết cục. Từ rày về sau, cô và Quý Thừa trọn đời không chia lìa.
***
Trên đường về nhà, tài xế đột nhiên chuyển hướng. Diệp Nghi thấy lạ bèn hỏi: “Đi đâu vậy? Quý Thừa, anh có sắp xếp khác à?”
“Đi dạo.” Anh nhẹ nhàng đáp: “Lâu rồi chúng ta không đi dạo mà.”
Chỉ chốc lát sau, xe đỗ ở quãng trường trước tòa nhà thị chính. DiệpNghi nhíu mày nhìn ra bên ngoài, do dự nói: “Anh xác định phải ở chỗ này đi dạo một chút à? Hai đứa mình tốt xấu gì cũng chiếm đầu đề mấy thángtrời, giờ ở đây rêu rao, có hơi phô trương không?”
“Phô trương cũng hết cách.” Quý Thừa mở cửa xe, kéo cô ra ngoài, “Cả đời dù sao cũng phải có một lần.”
Sau trưa nắng dịu, một đàm bồ câu bay ngang, cắt mặt trời thành nhiều khối ấm áp nhỏ vụn. Người tốp năm tốp ba nhàn nhã, họ đi vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/2208831/chuong-77-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.