“Nhà chú cũng có bạn nhỏ à?” Tiếng trẻ thơ êm ái nhẹ nhàng vang lên, “Chú nhớ bạn nhỏ của nhà chú lắm à?”
Quý Thừa đứng yên chốc lát, lập tức cúi mắt. Mạch Nha cũng cúi đầu, Mạch Miêu núp sau chân của cô ló cái đầu nhỏ xíu ra, chớp chớp mắt nhìn Quý Thừa. Mạch Nha suýt nữa bị tình hình này hù chết: “Đường Mật, cậu dẫn Mạch Miêu ra ngoài chơi một lát đi…”
“Đợi đã.”
Quý Thừa đột nhiên quỳ một gối xuống, Mạch Nha nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của anh, hóa đá tại chỗ. Anh quỳ mặt đối mặt với Mạch Miêu, nhẹ nhàng hỏi: “Ừ, chú rất nhớ bạn ấy. Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Con hai tuổi rồi.” Mạch Miêu trong trẻo đáp, “Sắp không còn là bạn nhỏ rất nhỏ nữa rồi. Chú đẹp trai à, bạn nhỏ nhà chú bao nhiêu tuổi vậy?”
Quý Thừa im lặng hồi lâu: “Nếu nó… Hai tuổi sáu tháng.”
Anh lại có thể nhớ rõ như vậy. Trong lòng Mạch Nha run rẩy dữ dội, còn Mạch Miêu sau một hồi vạch ngón tay ra đếm, do dự nói: “À, hơn con vài tháng, nhưng mà không sao, con sẵn sàng dẫn bạn nhỏ nhà chú đẹp trai đi chơi cùng.”
Quý Thừa không lên tiếng nữa, Mạch Miêu thì càng nói càng cao hứng: “Hay là như vầy đi! Chú đẹp trai cứ mang bạn nhỏ đến nhà của con chơi, như vậy thì chú có thể nhìn thấy bạn nhỏ, còn có thể hẹn hò với mẹ con, mọi người đều vui vẻ rồi!”
Quý Thừa ngạc nhiên: “Hẹn hò?”
Mạch Miêu lắc cánh tay của Mạch Nha: “Mẹ, quá tốt rồi, sau này lúc mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-ve-ben-anh/113796/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.