Edit: Hạ Yến
Lúc Trầm Khê trở lại biệt thự thì trời đã tối rồi, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng tràn đầy mùi thức ăn, còn Trương tẩu đã dọn dẹp xong phòng bếp và đang định tan ca.
"Phu nhân trở về rồi." Trương tẩu nhìn thấy Trầm Khê vừa mới vào cửa liền cười rồi chào hỏi.
"Vâng." Trầm Khê nhìn xung quanh một chút, "Tiên sinh còn chưa về ạ?"
"Sẽ về sớm thôi." Trương tẩu cười ha hả rồi trả lời, "Nửa giờ trước ngài ấy có gọi điện thoại về, hỏi phu nhân đã về chưa, tôi vừa bảo ngài đang ở trên đường, tiên sinh liền nói ngài ấy cũng sẽ trở về ngay."
"Ồ." Trầm Khê khẽ gật đầu coi như hiểu rõ.
"Có phải hôm nay phu nhân rất bận không?" Trương tẩu bỗng nhiên lại hỏi.
"Ngày hôm nay con đến cô nhi viện, chính là chơi cùng đám trẻ con." Trầm Khê đáp lại.
"Đoán chừng tiên sinh là sợ sẽ quấy rầy phu nhân rồi." Trương tẩu tự cho là như vậy.
"Tại sao dì lại nói thế ạ?" Trầm Khê khó hiểu nói.
"Nếu không phải ngài ấy sợ quấy rầy phu nhân, tiên sinh tội gì mà lại không gọi điện thoại cho ngài để trực tiếp hỏi lúc nào ngài sẽ về nhà chứ, mà lại phải nhờ tôi chuyển lời giùm." Trương tẩu nói xong, bà thầm hỏi mình trong lòng, nói câu này ra coi như là đã hợp lý đi, liệu có vẻ hơi quá hay không nhỉ. Thật sự là tâm tư của tiên sinh đã hỏng vì buồn bực quá lâu luôn rồi.
Vẻ mặt của Trầm Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-to-tinh-voi-ta-di/1886422/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.