"Tôi là Khuynh Lam Vũ, rất hân hạnh được gặp anh!" Được gặp Đại Ảnh đế rồi, ít nhất phải biểu hiện ra dáng vẻ mong chờ gì đó chứ a?
Người ta là Ảnh đế kiêm nam chính thứ 2 đó nha, không vui mừng làm sao được ? * ( ̄▽ ̄)" Tốn bao công sức, cuối cùng cậu cũng đã thành công tiếp cận được nam phụ rồi ! Mau mau khen bổn thiếu gia vài tiếng đi nào ~
Thực ra thì người nào đó vẫn quyết định coi nhẹ việc mình được trực tiếp "mang" vào phim trường là nhờ ai...
Bộ dáng nhu thuận lại dễ gần của cậu khiến Thiên Ngạo Thần cảm thấy vui vẻ hơn, sờ cằm," Hân hạnh được gặp cậu." Sau đó vươn cánh tay bày tỏ ý muốn làm quen, chung quanh vang lên tiếng hít không khí vào của mọi người. Đây là sự thực sao? Đại Ảnh đế thế mà lần đầu tiên chủ động một người mới gặp, còn là phấn ti (*) của chính mình đó ! Đương nhiên, trong mắt người ngoài, Khuynh Lam Vũ chính xác là một tiểu phấn ti hưng phấn vì lần đầu tiên được gặp thần tượng của mình ngoài đời thực.
(*)phấn ti: fan trung thành
Ây gu~ mau đánh cái bắt tay chào hỏi làm quen đi nào. Đích xác trong lòng Khuynh Lam Vũ bây giờ rất chi là hưng phấn, này khẳng định không phải là do được gặp thần tượng của mình đâu, mà là được tiếp xúc với nam phụ nên mới vui vẻ như vậy đó. Cậu không hề nghĩ ngợi gì mà thẳng thắn vươn tay đáp lại đối phương. Song phương cứ như thế hài lòng về lần đầu tiên gặp mặt như vậy, nhưng mà...
Tại sao vị nam phụ này cứ nắm chặt tay cậu không buông hoài vậy? (,,•﹏•,,)
Buông ra đi a!
Như nghe được tiếng lòng của Khuynh Lam Vũ, đối pương rốt cuộc thỏa lòng hả dạ bỏ tay mình ra dưới ánh nhìn có chút lạnh của Tư Đồ Lăng. Thiên Ngạo Thần như có như không thu hồi lại cánh tay của mình, xoay người nhếch mép nhìn thẳng về hướng ông chủ của mình, nửa khiêu khích, nửa là thâm ý tò mò." Tư Đồ tổng đích thân đến đây, nhất định là có ý muốn của mình rồi, đúng không?"
Nam nhân đứng giữa hai người bọn họ nãy giờ không hiểu ra sao, bỗng nhiên trên toàn thân phát ra luồng khí vô cùng mát mẻ, đặc biệt là lúc cậu giơ tay nắm lấy tay Đại Ảnh đế, phải nói là công suất làm mát vô cùng tốt, y hệt cái máy điều hòa hai mã lực cũ ở nhà cậu. Tư Đồ Lăng không trả lời, chỉ đáp trả về một cái mắt lạnh, nói với Khuynh Lam Vũ còn đang ngẩn ngơ ở phía sau, thấy cậu như vậy, hắn bỗng dưng có chút khó chịu mà không hiểu tại sao,"Đi thôi."
"...Vâng." Cậu lật đật theo phía sau đại Boss, còn vị Đại Ảnh đế nào đó cũng thảnh thơi cuốc bộ theo sau, không có dáng vẻ nào là đang đi thử vai cho một bộ phim nổi tiếng trọng đại.
Tới vị trí ban giám khảo cùng người xem khách quan, trên bàn đã bày trí đầy đủ mọi thứ cần thiết cho các vị giám khảo, đạo diễn và chủ biên tập. Đặc biệt, chỗ của Tư Đồ tổng trang trọng hơn một chút, có riêng hẳn một cái bàn trải khăn nghiêm chỉnh, thêm một cái ghế phía sau, ai nhìn vào cũng biết đó là dành cho vị thư ký hằng ngày đi bên cạnh đại Boss, thế nhưng bây giờ, thay vào đó là một vị thanh niên tinh xảo ôn hòa đi bên cạnh, nên chiếc ghế hiển nhiên là dành cho Khuynh Lam Vũ cậu rồi.
Vị phụ trách nãy giờ làm nền cuối cùng cũng có chút công dụng vào lúc này, lập tức ân cần tiến lên, thiếu chút nữa là đẩy ghế ra giúp Tư Đồ tổng ngồi rồi," Tổng giám đốc, mời ngài ngồi."
Khuynh Lam Vũ cũng tự biết thân biết phận an tĩnh tính ngồi xuống chiếc ghế phụ phía sau, ai ngờ còn chưa kịp dính mông xuống ghế, tiếng của Tư Đồ Lăng đã vang lên, thanh âm trầm thấp có uy lực không kém, chỉ nghe thấy thôi cũng đủ tê rần lỗ tai của chúng chị em phụ nữ rồi,"Lên đây ngồi với tôi."
Ách? Lên đâu cơ ? Khuynh Lam Vũ còn đang ngơ ngác không biết phải làm sao thì trong vài giây ngắn ngủi đó, chiếc ghế nhanh chóng được dời lên ngay bên hàng cạnh ghế của tổng tài, quan trọng hơn là, nó bị dời đi nhờ cánh tay của vị đại Boss đằng kia...
( ; _ ; )
...
Được thôi, ngồi đâu cũng là ngồi, ông đây không tính toán, hứ ! (*'罒'*)
Cơ mà, ngồi đây tầm nhìn tốt thật. Nên phát cho đại Boss ngồi bên cạnh mình đây một thẻ làm người tốt a, 1 điểm cho người thiện làm việc tốt .
Hai người yên tĩnh ngồi kế bên nhau, Khuynh Lam Vũ bận rộn nhìn vào tờ giấy ghi chú gì đó trong tay, phòng hờ lát nữa sếp lớn có việc dặn dò còn biết đường mà ghi lại ở đâu nữa, lại không biết rằng, người bên cạnh đang nhìn mình rất ôn hòa, mà ngay cả chính bản thân người đó cũng không biết. Người bên ngoài tầng tầng lớp lớp đến đây được tận mắt nhìn thấy vị tổng tài lâu năm khó thấy, cùng với vị Đại Ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh này, tâm trạng đã kích động không thua gì macma dưới núi lửa chuẩn bị phun trào, nay lại trực tiếp một màn này, phải nói là oanh động không kém gì lúc trước. Toàn bộ nhân viên hay người vây xem đều to nhỏ giọng xầm xì bàn tán.
Cô A:" Thư ký trước kia của tổng giám đốc đâu, tại sao lại thấy nhân viên đến thay chỗ đó nhỉ?" Một cô không hiểu sự tình hỏi han xung quanh.
Anh K:" À, à, vị ngồi bên cạnh sếp đó hả? Ô, ai cha, ghê gớm quá nhỉ.."
Cô C kia thấy anh K dường như biết được điều gì lập tức ghé qua hỏi thăm, biết được trước kia Khuynh Lam Vũ hình như có quen biết được sếp lớn, thậm chí còn được đại Boss đích thân dẫn đi nhận việc, rồi gì gì đó, xong rồi lại bay sang dung mạo làm nhân tâm không yên của cậu, nghe loáng thoáng vài từ đẹp trai, ôn hòa, dễ gần, vui vẻ gì đó...
Thậm chí còn có người đặc biết tinh mắt nhận ra Khuynh Lam Vũ là người nổi tiếng trên weibo gần đây:" A! Đây hình như là vị thiếu gia nào đó mà cô em dưới quầy tiếp tân bữa đó chụp lên đúng không ? Hèn gì nhìn quen quá đi..."
Cứ như vậy, ồn ào lại ồn ào một hồi, tin tức ngày càng lan xa, rốt cuộc biến thành nhiều kiểu phiên bản khác nhau, tam sao thất bản, một truyền mười, mười đồn trăm, quả thực rất nhốn nháo.
Dưới sự chứng kiến gần trăm người trong phòng lớn trường quay, buổi thử vai chính thức bắt đầu.
Khuynh Lam Vũ đưa mắt tìm kiếm thân ảnh chị gái tốt của mình, rất nhanh liền thấy bóng dáng kiều mỹ của cô gái lọt vào trong tầm mắt. Hôm nay, cô ta ăn vận thật sự rất bắt mắt, một thân váy xòe xanh trang nhã, tóc tết đuôi sam hoạt bát, xem như hoàn toàn thay thế hình tượng kiều mỵ lúc trước dẫn đến sự chú mục của không ít người.
Lúc này Khuynh Tố Nguyệt cũng đã bắt được ánh mắt của Khuynh Lam Vũ đưa tới đây. Ban đầu, cô ta đã thấy được Tư Đồ Lăng đứng bên ngoài, rất muốn tiến lên chào hỏi thân mật một tiếng, nhưng ngại sự có mặt của Ảnh đế Thiên Ngạo Thần ở đó nên cũng không dám tiến lên, huống chi trước khi đi thử vai, Tống đại diện đã nhắc nhở cô ta không ít lần, nhất định phải giữ hình tượng tốt trong lòng Thiên Ngạo Thần cùng với Trương đạo diễn.
Thấy cơ hội gây sự chú ý với Tư Đồ Lăng rốt cuộc đã đến, Khuynh Tố Nguyệt lập tức đánh chủ ý lên Khuynh Lam Vũ vì thấy cậu vậy mà lại có tư cách ngồi ngang hàng với đại Boss của DER, trong lòng không khỏi ghen tỵ, bước đến gần chỗ bàn tổng giám đốc, cười tươi chào Tư Đồ Lăng một tiếng, lại làm như không để ý lắm mà thoải mái mà đánh tiếng chào hỏi với Khuynh Lam Vũ:" Tiểu Vũ, em đến đây thực sự tốt quá! Cuối cùng hai chị em mình cũng được gặp lại nhau rồi."
Hương nước hoa theo cự ly gần của Khuynh Tố Nguyệt mà tỏa ra, mùi có chút hơi nồng, nhưng tương đối cũng dễ ngửi, Khuynh Tố Nguyệt hơi nghiêng thân một chút, toàn bộ cần cổ trắng nõn hiện ra không chút che giấu. Thiên Ngạo Thần còn đang có chút bực bội vì hành động xem như đáp trả lại khiêu khích của hắn lúc trước, thậm chí còn cảm thấy khó hiểu tức giận khi nhìn thấy Khuynh Lam Vũ ngồi sát cạnh Tư Đồ Lăng, còn mặc kệ để hắn ta nhìn cậu bằng một ánh mắt như vậy, nhưng mà thực ra chính hai người trong cuộc cũng có biết đâu...
Đại Boss ngay cả một ánh nhìn cũng không quăng qua đây một cái, cô ta chỉ đành tỏ vẻ chờ câu trả lời của em trai mình.
Dân chúng ngửi thấy hương vị có biến liền xoay lại đây tham gia câu chuyện, bùng nổ thông tin cậu nhân viên Khuynh Lam Vũ trước khi vào quen được Đại Boss, khi vào rồi liền quen được Đại Ảnh đế cùng nữ diễn viên mới nổi.
Mắt lạnh cao ngạo nhìn một màn như vậy, tức giận không rõ từ đâu ùa tới, chỉ là không hiện lên khuôn mặt tuấn lãng khôn xiết kia, gia giáo từ nhỏ đã được dạy kỹ, đã khắc sâu vào trong tiềm thức, nên cuối cùng chỉ mở miệng nói vài chữ ngắn gọn với nhân viên phụ trách," Bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian."
Quá trình không thể không nói là cực kỳ công phu. Cũng phải thôi, đây là đợt tuyển chọn nhân vật trong bộ phim cho dù chuyển thể cũng rất nổi tiếng cơ mà. Lần đầu tiên Khuynh Lam Vũ tận mắt chứng kiến được cái gì gọi là năng lực thực sự của Đại Ảnh đế, khí chất trác tuyệt phát ra từ người Thiên Ngạo Thần không thể nghi ngờ chính là khuynh đảo hết toàn bộ nhân tâm trong phòng, lấy tài năng xuất chúng cùng dung mạo anh tuấn bức người, một vai nam chính bá đạo cùng xuất sắc như vậy, hoàn thành đến tốt không thể tốt hơn được nữa. Từng hành động, lời nói cho đến khí chất đều phù hợp với vai diễn, lấy thức đo chuẩn xác của vị Trương đạo diễn có ánh mắt cực kỳ khó này cũng phải gật đầu khen ngợi.
"Tôi nói, tôi mới chính là người yêu em nhất, tại sao em vẫn mãi không chịu hiểu?"
Đây rồi ! (∗•ω•∗) Câu nói làm nên thương hiệu của cuốn tiểu thuyết và nam chính tổng tài bá đạo đây rồi !
Cái khí chất bá khí trắc lậu này xuất hiện rồi a ! Hảo phấn khích làm sao !!! (✪‿✪)ノ
Tiểu nhân trong lòng nhảy nhót một hồi, quả thực nếu không phải vì thân phận mình là một tiểu pháo hôi nho nhỏ, cậu nhất định sẽ bình an sống thọ, chết tại nhà, cuộc đời viên mãn xem nhưng bộ phim Thiên Ngạo Thần đóng, an hưởng tuổi già nghe nhạc của Châu Kiệt Luân cũng được.
Nữ chính là một vị ngôi sao nữ dạo gần đây cũng cực kỳ nổi tiếng nhờ vào giọng hát ngọt ngào cùng với tài năng diễn xuất không kém của mình, Khinh Mạn Sa. Tuy không bằng với Đại Ảnh đế hào quang đầy mình kia, nhưng làm một cường nữ nhân có thể bước từng bước lên cao trong giới showbiz này nhất định có chỗ hơn người. Khuynh Lam Vũ lấy một ánh mắt thưởng thức Khinh Mạn Sa một hồi, bỗng dưng cảm giác được một đạo tầm mắt khóa chặt mình không buông, không khỏi quay đầu lại nhìn, phát hiện được đối phương vẫn đang nhìn mình mới lặng lẽ cầm bút lên, gượng cười hỏi:" Tổng giám đốc, anh cần ghi gì sao?"
Tư Đồ Lăng vẫn nhìn vào khuôn mặt cậu với khoảng cách gần như vậy, làm tim cậu thực sự rất thảng thốt đó nha. Mau mau quay qua nhìn nữ chính của anh đi. Đợi đến khi cái tay cầm bút của Khuynh Lam Vũ chịu không nổi, tính đặt xuống thì âm thanh trầm thấp lại một lần nữa vang lên:" Cô ta đẹp lắm sao?"
"Gì cơ?" Khuynh Lam Vũ không hiểu đầu đuôi ra sao, lập tức hỏi lại, nhưng vì âm thanh trên sàn diễn lấn át nên đành nói lớn hơn một chút, còn phải áp sát người qua lần nữa để hỏi.
Thế nhưng, hành động này lọt vào tầm mắt quần chúng bên dưới và bên ngoài thực sự là rất ái muội, vị nam chủ nào đó hơi nhếch môi, đồng dạng áp sát thêm một chút:" Tôi nói, cô ta đẹp lắm sao?"
Tư thế hai người bây giờ chính là gần như đụng vào nhau, lỗ tai có hơi chút nhồn nhột, thấy nam nhân gần sát mình như vậy, Khuynh Lam Vũ bỗng có chút ngẩn ngơ nhận ra mình đang ở phòng lớn bèn xích ra một chút mới trả lời:" Thực sự đẹp, cô ấy diễn rất tốt."
Tư Đồ Lăng nghe vậy, hai mắt trầm ngưng không khỏi híp lại, nhìn cậu một lúc lâu không nhận xét gì mới quay lại đường nhìn trên sàn diễn. Trên sàn diễn lúc này, Khinh Mạn Sa bởi vì một câu nói của nam thần Thiên Ngạo Thần mà có chút ngại ngùng, hai má hơi hồng lên không biết do phấn hay thực sự ngượng ngùng, đáp lại lời theo kịch bản, cảm xúc hoa tâm nộ phóng theo đó càng chân thật hơn:"Em... em thực sự..."
Dư quang quét qua bên bàn dành cho tổng giám đốc, một cảnh tượng áp sát nhau cứ thế lọt vào tròng mắt khiến Thiên Ngạo Thần khẽ nhíu mày, bực bội lại một lần nữa dâng lên trong lòng, khí thế quanh mình lập tức nâng lên hai ba phần, đợi cho Khinh Mạn Sa nói xong lời thoại liền nhanh chóng kết thúc phần diễn của mình. Tuy người khác nhìn không ra cảm xúc của Thiên Ngạo Thần, nhưng ở đây đều là nhưng cáo già tinh anh trong truyền thông, Trương đạo diễn và Tư Đồ Lăng nhanh chóng nhận ra, phần diễn này của Thiên Ngạo Thần phải nói là hoàn hảo, nhưng cảm xúc trong mắt hình như không đúng lắm đâu ? Nhưng ngờ có khí chất bên ngoài giống như đúc bản mẫu trong tiểu thuyết liền không phán xét gì nhiều, Đại Ảnh đế cứ thế dễ dàng thông qua. Chưa kể người ta còn là Ảnh đế kinh nghiệm dày dạn, tiểu phấn ti trung thành nhiều vô số kể, chuyện thử vai chỉ là làm màu mà thôi.
Tới lượt dàn diễn viên phụ lên sàn, Khuynh Lam Vũ nhanh chóng đưa mắt lên trông chờ màn biểu diễn người chị thân ái của mình, quả nhiên, không phụ lòng mong đợi của Tống "thổ địa" cùng cái danh hào nữ chính, thuận lợi tiến nhập màn ảnh. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi cảm xúc từ lúc bị Tư Đồ Lăng không thèm nhìn, có chút mất tập trung mà diễn sai vài chỗ, ánh mắt cô ta cứ hễ có dịp liền phóng điện qua bên này, làm Khuynh Lam Vũ nổi hết cả da gà. Biết được ngọn nguồn là từ người bên cạnh mình phát ra, hơn nữa cũng biết mình là bị "phóng liên lụy", nhưng bạn có thể tưởng tượng được việc chị gái ruột cứ bắn mị nhãn liên tiếp qua bên em trai của mình này có được hay không ?
Thực sự là ... ( ⊙‿⊙ )
Nằm cũng bị dính đạn trong truyền đây sao? Tại hạ cam bái hạ phong, thực tình chịu không nổi a.