Một tuần sau, dự án mở rộng thị trường được tiến hành, cuộc họp pháttriển dự án diễn ra và lần này có thêm một người ngồi ở bên cạnh chiếcghế tổng giám đốc, hắn đứng lên giới thiệu với hội đổng sự.
- Giới thiệu với mọi người đây là Jelly Giám đốc dự án đại diện phía bên tập đoàn C-Miss.
Jelly mỉm cười đứng lên gật đầu với mọi người cả cô cất giọng.
- Xin chào mọi người, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Kim Min Yi congái của chủ tịch tập đoàn C- Miss. Lần này sang Việt Nam là để cùng công ty các vị hoàn thành dự án đã được hai bên thỏa thuận. Rất mong sự giúp đỡ của mọi người.
Sau màn phát biểu của Jelly các cổ đông lần lượt vỗ tay, một số người còn tỏ ra thích thú với cô, một người trong số họ nói.
- Cô là người Hàn Quốc sao lại nói tiếng Việt giỏi như thế? Làm chúng tôi quá bất ngờ....
Ai nấy đều thắc mắc về vấn đề này nên hướng mắt về phía Jelly chờ câu trả lời.
- À.... cái này thì.... mẹ tôi là người Việt Nam, gia đình tôi nếu khôngdùng tiếng Hàn nói chuyện với nhau thì sẽ dùng tiếng Việt nên khả năngnói tiếng Việt của tôi không thua gì các vị ở đây đâu!
Mọingười ồ lên một tiếng, Jelly cũng cười nói vui vẻ với các cổ đông, kháchẳn cái vẻ kiêu ngạo thường ngày, Lâm rất rất lấy làm ngạc nhiên...
Cuộc thảo luận diễn ra, chủ yếu bàn về kế hoạch triển khai dự án.
- Phần khảo sát thị trường tôi giao cho bộ phận marketing, bộ phận thiếtkế sẽ cùng với Jelly bắt tay vào thiết kế các mẫu nằm trong bộ sưu tậptuần lễ thời trang cuối tháng này phải hoàn thành. Việc quảng bá bộ phận thông tin - thị trường đảm nhiệm....... doanh thu công ty chúng ta nhất thiết phải tăng lên 20%. Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người tanhọp.
Các bộ phận chủ quản nhanh chóng tản ra, trong phòngchỉ còn lại Jelly, hắn và 2 người thư kí của họ. Jelly nhìn bản dự án về tuần lễ thời trang hình như rất chăm chú, hắn cũng cảm thấy có một điểm đáng để thích ở cô gái này là rất nghiêm túc với công việc, Lâm cũngkhông quá ác cảm với cô gái này như lúc đầu nữa.
- Cô nghĩ tới đâu rồi! - Hắn lên tiếng.
- Hay, ý nghĩ này rất mới lạ. Những chủ đề của các bộ sưu tập trong dự án tuần lễ thời trang này rất đặc biệt, tôi đã nghĩ ra được một số mẫu cho " nổi loạn".
Jelly tán thưởng, cô khá hài lòng về cách suy nghĩ này của hắn, càng ngày cô càng bị cuốn hút bởi chàng trai này rồi, phải làm sao đây?
- Vậy được, tôi sẽ dẫn cô đến bộ phận thiết kế.
Hắn vỗ tay nhẹ xuống bàn một cái rồi đứng lên, Jelly cũng gấp tập hồ sơ lại cùng hắn đi đến phòng thiết kế.
Về phía nó... Hôm nay hắn bảo có cuộc họp nên nó bị bỏ rơi phải đến lớpmột mình, thật là buồn chán! Cái tình trạng bị bỏ rơi này không phải chỉ mới đây đâu mà kéo dài suốt một tuần nay rồi, hắn suốt ngày ôm cáilaptop ở lì một chỗ không đả động gì tới nó nữa, không kiếm chuyện,không cãi nhau làm nó thấy khó chịu..... Đang mãi suy nghĩ về hắn mà nókhông để ý đến mớ hỗn loạn trước lớp, một đám người đang vây quanh aiđó.... Quân chen ra khỏi đám đông với gương mặt cười méo xệch, bị cảchục người vây quanh còn vui vẻ được mới lạ....
Ánh mắt mọi người đều dõi theo bước chân của Quân, cậu đang bước về phía bàn củanó... rồi kéo ghế ngồi xuống tất cả mọi người ồ lên, nó vẫn hướng ánhmắt ra ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó đăm chiêu lắm. Quân khều vai nó nhưng bị nó gạt ra cùng một câu nói.
- Mày đi ra chỗ khác chơi đi đừng phiền tao....
Sau câu nói ai nấy đều há hốc miệng, Vy và Linh lắc đầu, Quân ban đầu cóhơi chút khó hiểu nhưng rồi lại bậc cười, cậu khều vai nó 1 lần nữa.
- Đã bảo là..... đi....r....a......
Đang định quát lên thì ngậm miệng lại luôn, mặt nó đỏ bừng vì xấu hổ.
- Sao... sao lại là... anh?
Nó lắp ba lắp bắp, Quân cười nói.
- Qua tìm em, nhưng mà em định không chơi với anh còn đuổi anh đi nữa.
Quân giả vờ giận dỗi, nó lúng túng gãi đầu phản bác.
- Không có, tại lúc nãy em tưởng con Vy hay con Linh nó chọc em nên... nên em... mới......
Nó đan hai tay lại, nói mà cuối gầm mặt xuống, Quân có hơi buồn cười.
- Không có thì được, vậy một lát ra về đợi anh nhé!
Nói hết câu Quân còn cuối sát nói nhỏ vào tai nó
- Nhớ không được quên!
Rồi cậu thong thả rời khỏi lớp nó để lại một mớ hỗn độn và một đứa với cáimặt đần độn không tả nỗi. Hành động lúc nãy của Quân trở thành đề tàihot mà cả trường bàn tán sôi nỗi, hôm sau bức ảnh chộp ngay lúc Quân ghé sát vào tai nó đã lên trang bìa diễn đàn của trường. Bọn con gái rấtmuốn bay vô cào xé nó nhưng chẳng đứa nào dám vì nó đã được hắn bảo kêngay từ đầu năm học, không một ai quên được hắn đã bẻ tay An Nhiên nhưthế nào......
Ra về, nó đi qua đi lạitrước cổng trường chờ Quân, đã 7 phút rồi mà không thấy bóng dáng Quânđâu nó thầm nghĩ " chẳng lẽ mình bị leo cây" định bụng là sẽ về thì Quân ra đến nơi, cậu bóp kèn tin tin, cửa kính xe hơi hạ xuống, Quân gọi nó.
- Em còn đứng ở đó làm gì? Lên xe đi.....
Nó gật đầu rồi mở cửa lên xe, Quân lại làm cái hành động mà nó cho làkhông nên một chút nào đó là " thắt dây an toàn" cho nó. Hành động nàylàm nó có hơi không thoải mái, tự hỏi sao hắn cũng đã từng làm hành động này nhưng nó lại cảm thấy không sao còn đối với Quân lại ngượng ngùngkhông thoải mái thế này, lạ thật! Chẳng lẽ vì nó biết Quân thích nó nênmới cảm thấy như vậy.....??? Suy nghĩ cứ rối tung hết cả lên, nếu là như vậy thì nó.... không thích Quân sao..... gương mặt nó trở nên đămchiêu.
Quân cho xe chạy nãy giờ mà không thấy nó lên tiếng chí chóe hỏi cậu đi đâu như mấy lần trước làm cậu thấy lạ bèn hỏi.
- Hôm nay em không khỏe hả?
Nó giật mình, lắc đầu.
- Có đâu anh, em bình thường mà!
- Không sao thì tốt, mỗi lần lên xe em đều hỏi là sẽ đi đâu, hôm nay anh thấy im quá!
- Ừ nhỉ? Mình đang đi đâu vậy anh?
Quân bậc cười trước câu hỏi.
- Anh cười cái gì?
- Anh cười em lên xe nửa tiếng rồi mới hỏi đi đâu, kiểu này lỡ như anh bắt em đi bán sang Trung Quốc thì sao đây?
Nó gãi đầu, cười hì hì.
- Em tin anh không ác vậy đâu...
- Em tin tưởng anh vậy sao? Lỡ như....
Quân chưa nói hết nó đã cắt ngang.
- Không có lỡ như, em sẽ luôn tin tưởng anh không làm hại em.
Câu trả lời nghiêm túc của nó khiến Quân cảm thấy rất vui, nó luôn chọncách tin tưởng cậu như vậy cậu nhất định sẽ không lừa dối nó, nhất địnhlà vậy....
- Ừ... anh sẽ không bao giờ làm hại em.
Nó cười toe toét làm Quân cũng vui lây.
- Chúng ta đi đâu vậy?
- Em muốn đi đâu? Anh cho em chọn.
- Ừm....
Nó làm ra vẻ suy nghĩ gì đó một lúc thì reo lên.
- Đi trượt băng nha!
- Hả? - Quân ngạc nhiên nhìn nó. - Em có biết trượt không?
Câu trả lời của nó làm Quân muốn té xỉu.
- Tất nhiên là không rồi! Nhưng em muốn trượt anh dạy em đi!
Quân lắc đầu thở dài một hơi rồi cũng đành cho xe chạy đến câu lạc bộ trượt băng.
Đến nơi, nó dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe chạy xuống, hớn hở chạy đến quầy bán vé mới quay ra sau hối thúc Quân.
- Anh Quân nhanh lên!
Sau khi mua vé, nó kéo tay Quân vào trong, nhìn mọi người đang trượt băng rất vui vẻ làm nó hứng khỏi.
- Chúng ta mang giày nhanh đi!
- Em ngồi xuống anh mang cho em.
Nó ngồi xuống mắt không rời mấy người ở trên sân băng mặc kệ Quân làm gì thì làm đã thế miệng còn không ngừng hối thúc.
- Nhanh đi, anh chậm tay quá!
Quân lau mồ hôi trên trán trông rất tội nghiệp.
- Xong rồi! - Quân nói, nó mới đưa mắt nhìn xuống chân mình đã mang giày ngay ngắn.
- Anh cũng mang vào đi.
- Ừ, đợi anh một chút.
Quân ngồi xuống tự mang giày, nó đứng kế bên giả vờ khởi động, miệng nói đủ thứ không ngớt.
- Nhìn họ chơi vui quá đi, anh nghĩ em có trượt được như vậy không? Àmột lát nếu em không nói thì anh không được bỏ tay en ra đó nha!
- Biết rồi biết rồi!
Cậu đã mang giày xong gật đầu lia lịa để nó khỏi lãi nhãi.
- Vào thôi!
Nó bị cậu kéo tay vào sân trượt, vừa đặt chân vào cả người nó đã không thể đứng vững, cả người nếu không ẹo qua phải thì lại bị ẹo qua trái.
- Sao em không đứng yên được vậy?
Nó nắm chặt lấy Quân mà cả người vẫn bị lắc lư, mặt mày nó nhăn nhó.
- Em bình tĩnh, thả lỏng nào! Có anh đây em không ngã đâu.
Nghe Quân nói nó cũng đã bớt sợ hơn, người hơi thả lỏng một chút không còncứng nhắc nữa. Quân bắt đầu chỉ nó cách giữ thăng bằng, cậu dìu nó từngbước từng bước và luôn nhắc nó không được căng thẳng vì như thế chân sẽcứng nhắc không thể nào trượt được, muốn giữ được thăng bằng dễ dàngphải biết cách thả lỏng. Nó cố gắng tiếp thu những gì cậu nói, khôngngừng hít vào thở ra, với hành động này của nó làm Quân cười nắc nẻ.
- Em đang thả lỏng hay luyện khí công vậy?
Nó lườm cậu, biết nó sợ té nên căng thẳng rồi còn chọc.
- Anh! Tập trung chuyên môn. Em luyện khí công hay kungfu gì thì kệ em.
- Được rồi được rồi, kệ em vậy! Tiếp tục nào! Đừng nắm chặt anh quá nhưvậy sẽ không giữ được thăng bằng đâu. Nào nắm lấy tay anh thôi đừng níuáo anh, em cứ như vậy cả hai sẽ ngã bây giờ.
Nó buông nhẹ tay đang nắm áo Quân ra mà chuyển qua nắm tay cậu, mặt cuối gầm xuống nhìn chân mình.
- Em vẫn còn run quá! - Nó nhăn nhó với cậu.
- Không sao, chúng ta cùng trượt một lúc sẽ hết run thôi!
Quân nắm tay nó lướt từng bước chân điêu luyện của mình kéo theo nó đangkhúm núm bên cạnh. Từng bước chân cứ thế đều đều nhịp nhàng lướt trênsân băng, nó sau một hồi vật vã, trấn tĩnh cuối cùng cũng dám đứng thẳng lên, chân không còn bó buộc trong sut nghĩ sợ ngã mà cứng nhắc nữa, nóđã có thể giữ được thăng bằng và lướt được những bước nhỏ theo Quân.Gương mặt tươi vui rạng rỡ hơn hẳn nó đã lấy lại được cảm giác thích thú ban đầu của mình.
- Em làm được rồi anh Quân ơi!!
Nó hớn hở cười với Quân, đúng là làm được điều mà mình thích thật sự rấtvui, sau lần này nó tin rằng không gì là không thể làm được nếu bản thân cố gắng và buông bỏ được nỗi sợ hãi của mình.
- Tốt lắm! Bây giờ anh buông tay nhé!
- Ấy đừng em chưa trượt một mình được đâu.
Quân không quan tâm đến lời nó nói nữa, tay cậu từ từ buông ra, bàn tay nórời khỏi tay cậu, cả người nó lắc qua lắc lại, mặt mày nó xanh lè cốgắng giữ thăng bằng để bản thân khỏi bị ngã, nó mếu máo nói với Quân.
- Anh Quân em ngã bây giờ, sao anh buông tay em.... hic... làm sao đây em sợ lắm!
Quân không vội chạy đến bên cạnh nó mà chỉ từ tốn nói.
- Nhắm mắt lại, hãy nghĩ đến những gì anh đã nói với em khi nãy, em sẽ làm được mà! Cố lên.
Trước sự cổ vũ tinh thần của Quân nó đành gật đầu nhắm mắt lại nó làm theonhững gì mà Quân đã chỉ dẫn trước đó, từng bước từng bước...... nó làmđược rồi! Mở mắt ra nó đã thấy Quân đứng bên cạnh từ bao giờ, không để ý lắm đến điều đó nó cười tươi.
- Em làm được rồi!
- Anh đã nói em sẽ làm được, nào chúng ta cùng trượt!
Thế là cả hai người trượt song song nhau cười nói vui vẻ, nó đâu biết rằnglúc nãy ngay lúc nó nhắm mắt lại thì Quân đã trượt đến đứng bên cạnh nó, cổ vũ nó như thế nhưng cậu vẫn không an tâm, đứng bên cạnh thế này nếunhư nó có ngã cậu cũng đỡ kịp.... cậu sẽ không để nó ngã......
Trượt chán cả hai chuyển sang trò đuổi bắt, nó cứ rượt theo Quân mãi mà vẫnkhông bắt được cậu đã vậy cậu còn cứ nói khích nó làm nó tức không chịuđược, cứ hễ mỗi lần bám gần tới cậu là cậu lại chạy mất.... tức khôngchứ? Nó mệt lã người nhưng vẫn không bỏ cuộc, Quân thấy nó như vậy bèngiả vờ ngã.... thế là nó bắt được còn cười hí hửng.... ( chị ấy ngây thơ lắm!)
Dốc cả chai nước, nó thấy cả người sang khoái hẳnra, ngồi nghỉ mệt một lúc Quân rủ nó đi ăn nó chưa kịp trả lời thì....ột...... ( chị Nhi ơi em đói!)
- Haha.... Không chờ được rồi! Đi ăn thôi.
Quân cười hí hửng khoát vai nó đi ra xe.
Cả hai rẽ vào một nhà hàng Ý nổi tiếng vì nó chết sống đòi ăn mì spaghetti cho bằng được. Nó bay vào cái bàn cạnh cửa sổ, từ vị trí của nó có thể nhìn bao quát cả một khu của nhà hàng kể cả cửa ra vào. Cô phục vụ mang menu ra lịch sự hỏi mắt cứ dán vào cái người ngồi đối diện nó, nhìn làbiết tỏng cô ta mê mệt Quân rồi! Nó ho 1 cái cầm menu lên đầu khôngthoát khỏi ý nghĩ " để em dạy bà chị mê trai không đúng lúc sẽ có hậuquả gì nhé!"
- Chị cho em hai phần mì spaghetti, 2 phầncrema fritta, 1 phần ravioli, 1 phần braciole, 1 phần ceaser salad, 2phần panna cotta chocolate tráng miệng.... à còn gì nữa nhỉ?
Quân à không chỉ Quân mà cô phục vụ, những người ngồi cạnh đó cũng phải trố mắt nhìn nó, cô phục vụ ghi không nghỉ tay.... ấy vậy mà nó cònmuốn gọi thêm nữa đấy...
- Anh yêu à! Anh muốn uống gì?
Ngụm nước lạnh vừa hớp vào xem xíu là phun ra luôn, cũng may là Quân nuốt vô kịp nhưng vẫn ho sặc sụa, mắt cậu không thể nào tròn hơn lúc này. Nónhìn thấy gương mặt ngố tàu này của Quân mà buồn cười chết đi được chỉlà đang phải diễn kịch nên đành ngậm lại nuốt ngược vào trong, nháy mắtra hiệu với Quân, cậu làm mặt " Hả?" mãi khiến nó muốn điên tiết lên.
- Anh suy nghĩ sao rồi, uống gì nào? - Nó nhắc lại.
Quân giờ mới hiểu nó nháy mắt ý là bảo cậu kêu nước.
- Giống em đi!
Nó chờ câu này nãy giờ rồi đó.
- Chị cho thêm 2 ly capuccino nha! Vị chocola nhiều một chút nhé bạn trai em rất thích!
Gương mặt cô phục vụ cười méo xêch đi vào trong không dám ngoái đầu nhìn Quân thêm 1 lần nào nữa, cô ta vừa đi khỏi nó đã ôm bụng cười ngặt ngèo.
- Haha.... haha... anh... mặt anh... buồn cười quá!
Quân chỉ tay vào mặt mình hỏi nó.
- Mặt anh buồn cười ở chỗ nào hả?
- Thì buồn cười.... haha... em không giải thích được tại sao nó buồn cười mà chỉ biết là nó rất buồn cười.....
- Em.... Em lại bày trò đúng không?
Sau khi cười đã đời nó lấy lại vẻ thục nữ vốn có cửa mình ( ôi trời ơi chị Nhi cũng có vẻ thục nữ hả?).
- Chứ sao, em muốn dạy cho cô ta 1 bài học đấy, thấy trai là nhìn thấy trai là nhìn à!
Thì ra là nó đùa làm Quân xém tưởng thật rồi cũng may không nói ra không thôi lại hớ hến....
Tất cả các món ăn nó gọi được bày ra chật kín cả bàn, Quân nhìn mà hoa hết cả mắt.
- Nhi ơi! Nhi... sau này em có muốn dạy ai đó bài học gì thì làm ơn đừngđốt thẻ anh như thế.... dạ dày anh cũng sắp bị em đốt luôn rồi!
Nó chật lưỡi.
- Chết! Em gọi hơi lố hihi....
Quân cười không nổi, cậu không tiếc tiền mà chỉ tội cho cái dạ dày của mình sắp bị tra tấn.
- Nào ăn đi!
Nó gắp lia lịa hết món này đến món khác vào chén cậu, xong thì ngồi ănngon lành. Quân ăn được hai ba miếng thì ấp a ấp úng định nói gì đó vớinó.
- Nhi này!
- Hả?...
- Có chuyện này anh muốn nói với em..
- Ừ.. anh... nói đi..
Lấy hết can đảm Quân cất lời.
- Thật ra anh đã... thích em lâu lắm rồi.....
Nó ngưng đũa lại mắt dán về phía cửa ra vào, Quân nói gì căn bản nó đãkhông còn để ý, bây giờ trong mắt nó chỉ còn chăm chú nhìn những gì đang diễn ra phía sau. Quân ban đầu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nó thì cứ tưởng rằng vì những gì cậu nói nên nó mới như thế nhưng mãi đến bâygiờ cậu mới nhận ra ánh mắt nó chỉ tỏ ra ngạc nhiên và dán chặt về phíasau, cậu thấy lạ bèn quay ra sau. Trong lòng cậu thoáng chút buồn bã,thì ra nó căn bản không chú ý thậm chí không nghe cậu nói gì, thứ làm nó ngạc nhiên như vậy là vì.... phía bên kia bàn... nơi có một cặp traigái vừa ngồi xuống..... đó là Hắn và một cô gái nào đó, cô gaid này Quân chưa từng gặp bao giờ. Cái nỉa trên tay nó rơi xuống bàn kêu 1tiếng... keng... rõ to... vì tiếng kêu đó làm ánh mắt ai kia có hướng về phía nó... hai mắt chạm nhau trong giây lát nó đã vội cuối xuống giả vờ ăn.
Hắn hơi bất ngờ vì lại gặp nó ở đây, thì ra hắn gọi mà nó không bắt máy là vì đi chơi với Quân vậy mà làm hắn lo lắng cho nósuốt từ trưa đến giờ, trông nó vui vẻ như vậy nên cũng không làm phiền,chỉ là trong lòng khó chịu vô cùng.
- Anh chọn món đi.
Jelly lên tiếng đưa quyển menu cho hắn, gấp menu lại hắn gọi.
- 1 phần spaghetti và 1 cappuccino.
Tiếng gọi món của hắn truyền đến tận bàn của nó, Quân ngỡ ngàng nhìn nhữngthứ trên bàn và những gì cậu vừa nghe thấy.... trùng hợp thật! Hai người họ cũng thích spaghetti và cappuccino như nhau sao?
Suốtbuổi ăn, hắn và nó đều nhìn lén về phía bên bàn đối diện, nếu ánh mắtchạm nhau thì 1 người cuối xuống 1 người quay đi hướng khác. Quân cảmthấy bữa ăn này trở nên gượng gạo mất rồi!
Jelly lấy làm lạ khi hắn chốc chốc lại hướng mắt về phía bên bàn đối diện, cô tò mòquay lưng lại xem. Cô gái kia làm cho Jelly cảm thấy quen vô cùng nhữngnhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.
- Em đi vệ sinh 1 lát.
Nó nhanh chóng rẽ vào nhà vệ sinh.
Xoảng......
Ly nước trên bàn bị rơi xuống nước cam văng tung tóe lên người Jelly, vìbất cẩn nên cô quơ trúng ly nước kết quả áo bị ướt hết cả.
- Omg.... tôi phải vào nhà vệ sinh ngay.
Cô cấm đầu chạy nhanh đi hướng thẳng về nhà vệ sinh........
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]