Người ta nói thời gian là thứ vô tình nhất, nó cứ trôi đi chẳng chờđợi bất cứ ai, nó có thể làm nhạt nhòa kí ức, làm lãng quên bóng hình,làm con người ta trở nên dà dặn hơn..... ấy thế mà thời gian lại khôngthể xóa đi những nỗi đau, nó chỉ có thể khiến vết thương đau âm ĩ ấy trở thành vết sẹo in hằng theo năm tháng và cứ thế ám ảnh ta cả trong quákhứ lẫn hiện tại. Vết thương ấy hiện hữu nhắc ta nhớ rằng ngày xưa ấy ta đã từng vấp ngã, bị thương và đau như thế nào.... nếu cứ để nó nằm yênthì sẽ không cảm thấy nhói lòng nhưng nếu chạm vào sẽ đau đến tận tâmcan.
------------------------------------------
NĂM NĂM SAU.
Đường phố Sài Gòn vẫn tấp nập hối hả, dòng người qua lại chen chút nhau giữacái nắng gay gắt của mùa hạ, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng khiến con người ta như muốn ngạt thở.
Đã năm năm trôi qua mọi thứ đềukhoát lên mình một màu áo mới, phố phường Sài Gòn giờ đây đã đẹp đẽ hơnxưa, những tòa nhà cao ốc trọc trời cứ mọc lên ngày càng nhiều, nhà caotầng san sát nhau, đường phố xanh rợp bóng cây...... tất cả đều thayđổi....
Một chiếc xe hơi màu trắng chạy từ đâu đến dừng lại trước căn biệt thự có cổng trồng một giàn hoa tường vi, từ trong chiếcxe một người con trai bước xuống trên người vẫn còn mặc một bộ vest rấtlịch sự và bãnh bao, anh ta chừng 25-26 tuổi, xuống xe Anh đưa tay nhấnchuông chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ đeo tay hình như có việc gì đó khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-o-lai-trong-trai-tim-anh/2327937/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.