Chương trước
Chương sau
Hàn Tử Thiên ôm người thương ngồi với nhau dưới phòng khách ăn sáng, vì biết người thương của mình sẽ ngại ngùng nếu có nhiều người qua lại vậy nên anh đã hạ lệnh chỉ được ra ngoài phòng khách khi có việc khẩn cấp còn đâu nếu lên tầng thì sẽ đi bằng cầu thang phụ ở phía sau nhà.

/Chụt/ _ Bé yêu à, má nhỏ này của em cưng quá đi.

Hàn Tử Thiên cọ cọ vào bên má nhỏ căng mọng hồng hào của người thương, gương mặt anh hiện rõ hai chữ "thoả mãn" . Ái Bội Sam tay cầm lon sữa uống, mắt hướng nhìn tivi đang chiếu phim tình cảm mặc kệ anh làm gì thì làm.

_ Sam à bây giờ mới có 6 giờ thôi đấy, hay chúng ta lên phòng nằm đi.

_ Không, Sam không lên đâu.

Hàn Tử Thiên muốn đưa người lên phòng nằm tiếp nhưng cậu nhóc ngay lập tức đã lắc đầu ngầy ngậy, cậu nhóc leo xuống người anh rồi ngồi bên cạnh, hai má lại bắt đầu phụng phịu hờn dỗi.

_ Anh không thương Sam à, sao cứ bắt Sam ngủ mãi thế.

Ái Bội Sam mếu máo lên tiếng, hai mắt rưng rưng nước mắt. Thấy cậu nhóc như vậy Hàn Tử Thiên liền bị doạ giật mình, anh nhanh chóng đưa hai tay áp lên má người thương xoa xoa, miệng lên tiếng dỗ dành.

_ Anh thương Sam mà, ngoan nào, thương em nên mới muốn em đi ngủ thôi, nếu em không muốn ngủ thì mình ngồi chờ ba mẹ tiếp nha, ngoan nào đừng khóc.

_ Hức.... Dạ.

Ái Bội Sam sụt sịt nước mũi, cậu nhóc vùi mặt lau nước mắt vào áo anh người yêu của mình. Hàn Tử Thiên bên cạnh vỗ về người thương không ngừng.

Rõ ràng anh chỉ có ý muốn người thương đi ngủ thôi thế mà đã lại thành không còn thương nhau nữa rồi, xem ra từ nay về sau không được ép buộc em người yêu này nữa rồi.

/Chụt/ _ Em khóc thêm nữa mắt sẽ đỏ lên đấy, đến lúc đó ba mẹ lại mắng anh bây giờ.

Hàn Tử Thiên đưa tay xoa xoa má người thương, thấy anh nói vậy Ái Bội Sam liền nhanh chóng lên tiếng.



_ Không mắng, Sam sẽ bảo vệ anh mà.

_ Hahah, đúng rồi, Sam nhất định sẽ bảo vệ anh mà đúng chứ.

_ Dạ.

Ái Bội Sam gật gật đầu nhỏ, môi nhỏ cũng theo đó mà chu chu lên, cậu nhóc dựa người vào lòng anh yêu hai mắt to tròn hướng màn hình tivi xem phim tiếp.

Đúng như những gì mà Hàn Tử Thiên nói, ba mẹ Hàn ngủ thật lâu, những người lớn tuổi khác bình thường đã là 4 _ 5 giờ sáng là đã dậy, thế mà bây giờ là 7 giờ rồi vẫn chưa thấy hai người xuống nhà.

Ái Bội Sam ngồi trong lòng anh người yêu cứ một vài phút lại nhìn lên cầu thang, mãi vẫn chưa thấy người xuống cậu nhóc có phần thấy nản nhưng vẫn rất cố gắng mà ngóng chờ hai vị phụ huynh.

_ Đừng nhìn nữa, khi nào họ xuống chúng ta sẽ nghe thấy tiếng chân mà.

Hàn Tử Thiên xoa mái tóc mềm mại của người thương rồi lên tiếng nói. Ái Bội Sam nghe vậy vẫn lắc đầu nguầy nguậy, cậu nhóc hai mắt vẫn nhìn cầu thang đến khi thật sự thấy người xuống mới vui vẻ trở lại.

_ Mẹ, ba.

Ái Bội Sam leo xuống khỏi người anh người yêu, cậu nhóc lạch bạch đi đến chỗ mẹ Hàn. Thấy chàng dâu nhỏ chạy đến bên mình Mễ Tuyết nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy rồi cất giọng ngọt hỏi.

_ Đứa nhỏ này bộ không quen chỗ ngủ hay sao mà dậy sớm vậy hả.

Cậu nhóc nghe lời này cũng chỉ cười hì hì sau đó cùng bà đi ra ghế ngồi. Hàn Tử Kiện cũng theo sau hai người, sau khi cả ba vừa ngồi xuống Hàn Tử Thiên liền lên tiếng mách.

_ Mẹ, người xem, sáng nay 4 giờ rưỡi em ấy đã hai mắt to tròn đòi dậy rồi, đã ngồi dưới đây chờ hai người được hơn một tiếng rồi.



Nghe lời này của anh, Mễ Tuyết và Hàn Tử Kiện không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng có phần xấu hổ, ba Hàn giả vờ ho nhẹ một cái để gây chú ý rồi lên tiếng.

_ Vậy hai đứa đã ăn sáng chưa.

_ Dạ con ăn rồi.

Ái Bội Sam ngồi giữa Hàn Tử Thiên và mẹ Hàn, sau khi nghe ba Hàn hỏi vậy liền ngoan ngoãn hướng mắt nhìn rồi thành thật trả lời.

Thấy chàng dâu nhỏ đã nói vậy hai vị phụ huynh cũng gật gật đầu sau đó cũng rời đi để ăn sáng. Ái Bội Sam và Hàn Tử Thiên vẫn ngồi với nhau ở phía ngoài ăn hoa quả đợi hai người.

_ Thiên a cái người giúp việc ý, hay là thôi đi, đừng đuổi cô ấy được không.

Ái Bội Sam hai mắt to tròn hướng nhìn anh người yêu, thấy người thương mình nói vậy Hàn Tử Thiên khá ngạc nhiên nhưng sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ thường ngày rồi cất giọng hỏi.

_ Tại sao lại muốn vậy? Em nói lý do thử xem.

_ Ưm.... Vì cô ấy cũng không có lỗi gì nhiều mà, chỉ là nói vài lời không đúng thôi mà.

Ái Bội Sam nói xong liền cầm lấy tay của anh người yêu đòi nũng nịu, Hàn Tử Thiên thấy vậy cũng không nhịn được mà đồng ý.

_ Được, vậy anh sẽ cho cô ta tiếp tục làm, nhưng mà.... sẽ làm ở chỗ khác.

_ Dạ.

Ái Bội Sam nghe lời này của anh thì rất vui, cậu nhóc tươi cười còn chủ động thơm thơm lên hai bên má anh người yêu nữa cơ.

Hàn Tử Thiên dù là hứa nhưng chắc gì sẽ làm, chỉ cần qua mắt được người thương là được, "làm ở chỗ khác" có nghĩa là đi sang làm ở phố gái ngành làm kia kìa, nhìn cái mặt ả trang điểm son phấn loè loẹt kia là hiểu rồi mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.