Từ khi Ninh Lạc Điềm không đến trường ôn thi cùng các bạn nữa thì trong lớp cũng không còn thấy bóng dáng của Nghiêm Trạch Viễn đâu. Vì chuyện của Ninh Quân Kiều mà cô đã không gặp mặt cậu một tuần rồi, hay nói cách khác là cô không biết phải đối mặt với cậu thế nào.
Cô nói: "Thời gian này em cần sự yên tĩnh, cho nên anh đừng tìm em nữa."
Ban đầu Nghiêm Trạch Viễn còn gọi điện cho cô, cô không trả lời cậu liền tìm đến tận nhà. Ninh Lạc Điềm nhất quyết không muốn gặp cậu, mỗi khi nghĩ đến chuyện của Ninh Quân Kiều, nghĩ đứa bé vô tội kia cô lại muốn đẩy cậu ra xa một chút.
Dần dần Nghiêm Trạch Viễn không còn gọi điện cho cô nữa, cũng không còn tới nhà tìm cô, càng không nhắc đến chuyện của chị gái cô và Nghiêm Trạch Luân.
Ninh Lạc Điềm cho rằng cậu đã bỏ cuộc thật rồi.
Cô lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có phải những vì sao trên cao cũng cô đơn giống cô hay không?
Trước khi đi ngủ Ninh Lạc Điềm có thói quen tán gẫu với Phương Nhã, thông báo tin nhắn vừa đến cô lập tức mở điện thoại lên.
"Điềm Điềm à, còn bao lâu nữa mới tới kỳ thi tốt nghiệp vậy?"
Ninh Lạc Điềm khẽ chau mày, đến chuyện này mà cũng phải hỏi cô sao?
Cô tức tốc soạn tin: "9 ngày nữa."
"Ôi sao lâu thế? Mình đang nôn muốn chết đây này."
Ninh Lạc Điềm xem xong liền trợn mắt: "Không hổ danh là lớp phó học tập nha."
"Quá khen quá khen rồi."
"Vậy ngày mai cậu vẫn đến chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423959/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.