Sau khi đưa cô về phòng của mình, Nghiêm Trạch Viễn giữ đúng lời hứa vào trong thay quần áo. Ninh Lạc Điềm vừa nhìn thấy chiếc giường cỡ lớn của cậu thì hai mắt đã nặng trĩu, cùng cậu lặn hụp cả buổi chiều bây giờ toàn thân cô không có chỗ nào là không đau nhức.
Không nghĩ nhiều nữa, cô muốn ngủ.
Lúc Nghiêm Trạch Viễn thay quần áo xong thì thấy cô đã ngủ mất, vì có cô ở đây mà căn phòng vốn lạnh lẽo này mới trở nên ấm áp, vì căn phòng này có cô nên cậu cũng không nỡ rời đi.
Bàn tay mang theo hơi lạnh của cậu nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt đang ngủ say của Ninh Lạc Điềm, hàng mi cong vút hơi rung động, cô nặng nề mở mắt ra nhìn cậu, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ gì đó mà cậu không nghe rõ.
Nghiêm Trạch Viễn cúi người hôn lên gò má yêu kiều của cô một cái, dịu dàng hỏi: "Em vừa nói cái gì, nói lại anh nghe."
Ánh mắt của Ninh Lạc Điềm đã bắt đầu chập chờn, nhưng lần này cậu lại nghe rất rõ.
"Em nói...em yêu anh."
Trên khuôn mặt lãnh đạm của cậu cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, tựa như nắng mai ấm áp, cũng tựa như gió xuân tháng ba khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Cậu từ từ vùi mặt vào cổ cô, cánh môi tuấn dật nhẹ nhàng lướt trên da thịt mẫn cảm của cô một hồi lâu: "Vậy sau này phải gả cho anh nhớ chưa?"
Ninh Lạc Điềm cười đến ngây ngốc: "Không biết."
Mi tâm của cậu hơi nhíu lại, nghiêm túc hỏi: "Tại sao?"
"Còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423957/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.