"Nói, mẹ tôi đang ở đâu?"
Nghiêm Trạch Viễn siết chặt báng súng, cậu nhân từ cho Lương Tuyết thêm một cơ hội, tội ác mà bà ta đã gây ra cho dù có chết một vạn lần cũng không rửa hết tội.
Nhưng Lương Tuyết trước sau vẫn không chịu hé răng, nếu bây giờ nói sự thật cho cậu biết có khi còn chết sớm hơn.
Bà ta chưa muốn chết sớm như vậy!
Cảm thấy hình tình có vẻ không ổn, Ninh Quân Kiều lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh bà ta, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bác gái, bác đừng chần chừ nữa."
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng khiến người ta sợ chết khiếp.
Lương Tuyết vẫn không sao mở miệng được.
Lúc này Ninh Lạc Điềm đã không thể đứng yên được nữa, cô không thể trơ mắt nhìn cậu biến thành một tên tội phạm giết người, dù có chết cô cũng phải ngăn cậu lại!
"Viễn."
Trước ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của mọi người, Ninh Lạc Điềm từng bước từng bước đi tới gần người thiếu niên, một bàn tay trắng nõn từ từ ôm ngang thắt lưng cậu, giọng nói của cô mềm mại nhưng không giấu được sự run rẩy.
"Hôm đó anh đã nói sẽ không làm gì dính dáng đến pháp luật, em biết anh đang rất giận, nhưng chuyện này chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết được không anh? Tương lai của anh còn rất dài..."
Nghiêm Trạch Viễn không bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, hừ lạnh một tiếng. Ninh Lạc Điềm chợt rùng mình, rùng mình là vì người thiếu niên này đã quá mức xa lạ với cô rồi.
Trong mắt cậu lúc này chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423953/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.