Nghiêm Trạch Viễn trở về nhà lúc ba giờ sáng, Ninh Lạc Điềm vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy cậu đang ngồi ở sofa nhìn mình chằm chằm.
Cô sợ ngay người, lát sau mới chậm rãi đi tới trước mặt cậu. Nghiêm Trạch Viễn nhẹ nhàng ôm cô ngồi lên đùi mình, gương mặt anh tuấn khẽ tựa vào bờ ngực đầy đặn của cô.
"Lúc nãy mơ thấy ác mộng sao?"
Ninh Lạc Điềm nhớ lại cơn ác mộng vừa qua, nhỏ giọng đáp: "Em mơ thấy mình bị rắn cắn."
Hơi thở của Nghiêm Trạch Viễn nóng rực phả lên người cô: "Bị cắn ở đâu?"
Nói đến đây Ninh Lạc Điềm có chút buồn cười, hỏi lại cậu: "Anh hỏi chuyện đó làm gì? Chỉ là ác mộng thôi mà."
Nghiêm Trạch Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng như nước, một bàn tay âu yếm vuốt tóc cô: "Rắn cắn ở đâu anh sẽ hôn ở đó."
"Anh đừng đùa nữa mà, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ngủ thôi."
"Xin tuân lệnh."
Sau đó Nghiêm Trạch Viễn ôm cô lên giường, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, không ai nói gì nữa, cả hai cứ thế chìm vào mộng đẹp.
Sáu giờ sáng, Nghiêm Trạch Viễn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, không lâu sau Ninh Lạc Điềm cũng rời giường đi tìm cậu. Cô đứng tựa lưng vào cánh cửa nhìn cậu bận rộn trong nhà bếp, khoảnh khắc này thật bình yên biết mấy.
Bất ngờ bị cô ôm lấy từ phía sau, Nghiêm Trạch Viễn chỉ cười thấp một tiếng rồi tiếp tục rán trứng. Ninh Lạc Điềm áp mặt vào lưng cậu, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu.
"Thơm quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423951/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.