Có thể nói vào những lúc như thế này, Nghiêm Trạch Viễn chính là chỗ dựa lớn nhất của cô, có người bên cạnh dù sao vẫn tốt hơn một mình đơn độc.
Mỗi khi ở bên cạnh cậu, cô luôn cảm thấy rất an toàn, chuyện này cũng không khó để lý giải, cách đây không lâu, cô xui xẻo bị lạc ở trong rừng, chính Nghiêm Trạch Viễn là người đã kịp lúc xuất hiện và đưa cô ra khỏi đó.
Còn bây giờ, khi cô đang vô cùng lo lắng cho hạnh phúc của chị gái, cậu là người ở bên cạnh động viên tinh thần cô.
"Đừng nhìn vào vấn đề một cách tiêu cực như vậy."
Lúc này, Nghiêm Trạch Viễn đã đưa cô về phòng của mình, Ninh Lạc Điềm mặc dù đã bình tĩnh hơn một chút nhưng đầu óc cô vẫn không thôi nghĩ đến hậu quả do mình gây ra rồi tự dằn vặt bản thân.
Nghiêm Trạch Viễn thấy thế liền rót một ly nước đặt vào trong tay cô, trầm giọng trấn an: "Yên tâm đi, bà ta sẽ không vì chuyện vừa rồi mà bạc đãi chị gái cậu đâu."
Câu nói của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của Ninh Lạc Điềm, cô chậm rãi nâng mắt lên nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu lại nói như vậy?"
Hàng lông mày rậm rạp của Nghiêm Trạch Viễn hơi nhếch lên, tiếp đó cậu ân cần vén lọn tóc của cô ra sau tai, ôn nhu nói: "Cậu uống hết số nước trong ly thì tôi sẽ nói."
Ninh Lạc Điềm ngoan ngoãn nghe theo lời cậu, uống nước xong, cô vội vàng đặt ly thủy tinh lên bàn, ngay lúc cô chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423932/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.