Ninh Lạc Điềm tức giận ra mặt, cô đập lên bàn một cái thật mạnh rồi gầm lên: "Phương Nhã, cậu đang làm cái quái gì thế!?"
Phương Nhã cười trêu cô: "Mình đang giúp cậu tìm bạn trai đó mà."
Biết trước sẽ bị cô dạy cho một bài học nhớ đời, Phương Nhã liền vắt chân lên cổ mà chạy. Lần này Ninh Lạc Điềm không đuổi theo vì phải ở lại để giải thích với cả lớp.
"Mọi người đừng tin lời của Phương Nhã nhé! Nếu cảm thấy cần thiết thì mọi người cứ mang về nghiên cứu."
Một lát sau có một bạn nữ bước lên nhận sách rồi đi đến trước mặt cô, cảm kích nói: "Mình thực sự rất cảm ơn hai cậu, giờ mình sẽ mang cái này về để làm tài liệu học tập cho nhóm mình."
Không lâu sau cũng có một người khác đến lấy sách và nói những lời tương tự. Ninh Lạc Điềm cảm thấy rất vui vì có thể giúp ích cho người khác, còn cô bạn Phương Nhã kia khi vào lớp sẽ biết tay cô!
Vừa nghĩ, cô vừa nheo mắt nhìn cái người đang lấp ló sau gốc cây, cô bạn này của cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà.
Lúc này, không biết vô tình hay cố ý, Nghiêm Trạch Viễn đột nhiên quay đầu nhìn cô, mà Ninh Lạc Điềm cũng bất giác đưa mắt nhìn cậu. Giây phút chạm phải ánh mắt như biết cười kia, Ninh Lạc Điềm liền thừ người ra.
Cậu nhìn cô như vậy là có ý gì chứ? Làm hoà sao?
Cô lắc đầu thật mạnh, con nhỏ ngốc này lại nghĩ nhiều rồi, một ánh mắt thì nói lên điều gì chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/423917/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.