Nghiêm Trạch Viễn nhanh chóng nhận lấy ba lô từ tay của Ninh Lạc Điềm, đeo nó vào trước ngực rồi hướng lưng về phía cô: "Không còn cách nào khác, tôi cõng cậu về."
Ánh mắt của Ninh Lạc Điềm dán chặt vào tấm lưng thon dài của cậu, cô có chút do dự, nhưng cậu nói rất đúng, ngoài cách đó ra thì quả thực không còn cách nào khác.
"Cảm ơn cậu!"
Lúc này, Ninh Lạc Điềm đã thành công leo lên trên lưng của Nghiêm Trạch Viễn, khi nghe cô nói như vậy, cậu chỉ 'ừ' một tiếng cho có lệ, sau đó vững vàng sải bước.
Được Nghiêm Trạch Viễn cõng ở trên lưng, cảm giác của Ninh Lạc Điềm chẳng khác nào như đang ngồi trên lưng cọp, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm lo âu, trái tim trong lồng ngực thì một phen cuốn quýt như bị ma đuổi.
"Ninh Lạc Điềm."
Bất ngờ bị gọi cả họ lẫn tên, Ninh Lạc Điềm có chút giật mình: "Hả?"
Nghiêm Trạch Viễn lạnh giọng nói: "Ngồi thẳng lưng!"
Có lẽ cậu không muốn cơ thể của hai người tiếp xúc quá thân mật nên mới cẩn thận như vậy, Ninh Lạc Điềm nhận thức được điều đó, cô lập tức điều chỉnh lại tư thế của mình một chút rồi cất tiếng thở dài đầy trăn trở:
"Lớp trưởng à, tôi có thể hỏi cậu một câu không?"
"Ừ."
Ninh Lạc Điềm có vẻ rất khó khăn để mở lời: "Ngoài cậu ra, có ai vào rừng tìm tôi nữa không?"
Ngày hôm nay, để chúc mừng cả lớp đã đạt thành tích cao trong kỳ thi vừa qua, cô chủ nhiệm đã tổ chức chuyến đi dã ngoại này xem như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/273884/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.