"Khỉ thật, lại quay về chỗ cũ rồi."
Ninh Lạc Điềm tựa người vào một thân cây lớn, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ mệt mỏi. Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua cô vẫn chưa thể thoát khỏi khu rừng quỷ quái này. Nhìn mấy cây nấm Tùng Nhung mọc dưới gốc cây thông già, cô tức giận mắng lên một tiếng:
"Đều tại các ngươi hết!"
Nếu không tại bọn chúng, cô đã không tự ý tách khỏi tập thể lớp để một mình chạy vào rừng, nếu không tại bọn chúng thì bây giờ cô đã không phải khổ sở như thế này.
Cô đã thử dùng điện thoại cá nhân để liên lạc với cô bạn thân Phương Nhã và cô chủ nhiệm của mình, nhưng đáng tiếc lại không bắt được sóng vì lúc bấy giờ cô đang ở trên núi.
Lẽ nào đêm nay cô phải ngủ ở trong khu rừng đáng sợ này sao?
Không! Thứ mà Ninh Lạc Điềm cô sợ nhất là ma quỷ, nếu phải qua đêm ở đây, cô nghĩ mình chưa chết vì đói thì đã bị con ma nữ tóc dài kia dọa đến chết rồi! Vì vậy, cô không được bỏ cuộc, trước khi trời tối cô nhất định phải tìm cho bằng được lối ra của khu rừng này!
Ninh Lạc Điềm hít vào một hơi thật sâu, lúc chuẩn bị rời đi, cô vẫn không quên thu hoạch thêm vài cây nấm Tùng Nhung bỏ vào chiếc ba lô nặng trĩu của mình.
Đi được một đoạn, Ninh Lạc Điềm lại liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này kim giờ và kim phút đang hợp thành một góc 90 độ, tức là 3 giờ đúng!
"Chết rồi, mình phải nhanh lên mới được!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-ve-hon-le-cua-chung-ta/273882/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.