Hai ngày sau đó, tang lễ được diễn ra tại nhà thờ. Vân Kiều vẫn mặc bộ váy đen kín cổ và đội mũ. Cô luôn thấy có cảm giác gì đó thật cô đơn tại đây. Dù Từ quản gia vẫn luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô, nhưng những người còn lại trong gia đình này vẫn có thái độ rất kỳ lạ.
Đặc biệt là Đình Nhậm, có lẽ anh ta chán ghét cô, chán ghét cuộc hôn nhân ép buộc này. Bản thân cô cũng không thích, nhưng thoái thác liệu Đình lão lão dưới suối vàng có nhắm mắt được hay không.
Tại nghĩa trang, mọi người lần lượt ra về hết, chỉ còn lại Vân Kiều. Cô ngồi trước mộ của Đình lão lão rất lâu, cẩn thận sửa lại từng cành hoa cho ngay ngắn.
Hoa huệ trắng trên tay cô vẫn chưa đặt xuống, chắc là cô lại nhớ đến ông và bà nội. Hai người thân yêu nhất, nuôi lớn cô từng ngày cũng đã bỏ cô mà đi. Bây giờ lại là một người xa lạ, hay nói cách khác là mối tình đầu của bà, qua đời ngay trước mặt cô. Mấy hôm nay, từng lời nói và ánh mắt của Đình lão lão hôm đó vẫn luôn ám ảnh cô mỗi khi nhắm mắt lại.
"Cô đừng giả vờ nữa."
Tiếng nói của ai đó phía sau khiến cô bừng tỉnh. Vân Kiều quay đầu lại, nhìn thấy người đó đang đứng, mặc một bộ âu phục và đi giày da đen. Cô từ từ nhìn lên, hóa ra là Đình Nhậm. Anh ta vẫn như vậy, vẫn nhìn cô với ánh mắt chán ghét đó.
"Coi như cô may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970986/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.