Một tuần sau đó Vân Kiều vẫn chưa thể tỉnh lại. Ban ngày thì Thẩm Xuyên ở bên Vân Kiều, ban đêm thì Đình Nhậm sau khi xong việc tại công ty mới liền ghé qua và ở cạnh cô cho đến khi trời sáng. Bác sĩ nói chỉ là sức khỏe của cô quá yếu nên cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.
Thẩm Xuyên quay về nhà để sắp xếp công việc sau khi Đình Nhậm vừa đến. Cũng đã hơn chín giờ đêm rồi, bệnh viện cũng không còn ai qua lại.
Đình Nhậm đẩy cửa bước vào, sau một ngày dài mệt mỏi tại công ty, anh vẫn cố gắng tỉnh táo để đến đây chăm sóc cô. Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường của Vân Kiều, anh bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì hôm ấy đã ngỏ lời với cô. Có lẽ cô gái ngây thơ đơn thuần này không thích hợp với cuộc sống nhà hào môn, mọi chuyện cũng đều do anh đã làm liên lụy đến cô.
"Khi em tỉnh dậy, có thể quên đi chuyện của chúng ta không?"
"..."
"Hãy sống một cuộc đời mà em muốn, được không?"
Đình Nhậm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô mà nghẹn ngào. Cô là người cho anh cảm giác ấm áp nhất từ trước đến giờ, nhưng cũng không thể ích kỷ mà để những chuyện như thế này lặp lại lần nữa. Anh chỉ ước, cô thật sự quên đi tất cả, trở lại làm Lục Vân Kiều trước khi gặp anh thì tốt biết bao.
Những đêm nhưng vậy trôi qua thật dài. Đình Nhậm không thể ngủ được. Anh bỏ tay cô vào trong chăn, cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970957/chuong-27.html