Vân Kiều cố gắng ngồi dậy, Đình Nhậm vội tiến lại đỡ cô.
Ánh mắt của cô gái này hiện lên một nét sợ sệt thấy rõ. Chẳng lẽ khi đã quên đi rồi, cảm giác thất vọng về anh vẫn còn ám ảnh lấy cô sao?
"Cảm... cảm ơn."
Cô cẩn thận dò xét người đàn ông này. Không hiểu sao cứ nhìn thấy là tim cô lại đập nhanh hơn bình thường, nhưng tuyệt đối không phải rung động, mà là cảm giác đau đớn thất vọng. Hơn nữa so với Thẩm Xuyên, Đình Nhậm ít cười hơn hẳn. Đặc biệt là trong lúc này, cô không nhận ra anh thì làm sao vui vẻ cho được.
"Em sợ anh à?"
"Tôi phải gọi anh thế nào?"
Vân Kiều do dự đáp lại. Nếu là bạn của anh trai nuôi thì chắc phải là người tốt. Tuy trông có hơi khó gần, nhưng người này cũng đã chịu ở lại chăm sóc cho mình, cô vẫn nên cảm ơn người ta mới phải.
"Em cứ gọi là anh Nhậm đi."
Đình Nhậm mở hộp cháo còn nóng hổi, múc một muỗng, cẩn thận thổi cho nguội bớt.
"Nào, em phải ăn mới có sức khỏe."
Anh cười, cố gắng dỗ dành để cô ăn hết.
"Anh cười lên trông rất đẹp trai."
Nhìn thấy Đình Nhậm cười, Vân Kiều cảm thấy gần gũi hơn một chút, cô ngoan ngoãn để cho anh đút cháo.
"Vậy anh sẽ cười thật nhiều. Nào, muỗng tiếp theo."
Trong những ngày tăm tối vừa qua, Vân Kiều tỉnh dậy giống như bông hoa hồng nở giữa một cơn bão tuyết vậy. Anh không biết nên vui hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970955/chuong-29.html