Thẩm Xuyên cuối cùng cũng đồng ý mua tặng cho Vân Kiều một chiếc điện thoại di động.
Nhưng có điều, nó đã bị Đình Nhậm "động tay vào". Nói một cách đơn giản. Những gì không cần thiết thì sẽ không truy cập được. Anh muốn cô trong thời gian này hãy nghỉ ngơi thật tốt. Nếu vô tình bị những bài báo này làm cho nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, thì anh có ba đầu sáu tay cũng không bù đắp hết được.
Hôm đó, Đình Nhậm có việc phải rời khỏi công ty một lúc. Nhưng Liễu Khanh đã bất thình lình đến tìm.
Căn nhà hai người đang ở vô cùng rộng. Người giúp việc chỉ đến dọn dẹp vào buổi sáng rồi ra về. Buổi tối chỉ có hai người, nhưng Liễu Khanh không thể nào tiếp cận Đình Nhậm hơn được. Cô lo cho đứa bé trong bụng mình, nếu Đình Nhậm ra tay thì mạng cũng không giữ được nên đành yên phận.
Gần đây những trang báo đã ít đăng tin về hai người. Có vẻ như chuyện này đang dần lắng xuống rồi. Đình Nhậm có thể sớm kết thúc kia mà, anh lại còn chờ đợi điều gì nữa mà vẫn còn dây dưa với cô ta?
"Anh ấy đâu rồi?"
Liễu Khanh mặc bộ váy bó sát màu đen, đeo kính râm, điệu bộ không coi ai ra gì mà định xông vào phòng chủ tịch.
Những thư ký và trợ lý ở bàn làm việc bên ngoài liền ngăn cản.
"Xin hỏi cô có hẹn trước với Đình tổng không?"
"Hẹn trước cái gì chứ? Tôi sắp thành bà chủ của các người đấy. Nhìn cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970937/chuong-36.html