Sau khi khách mời ra về gần hết, Đình lão gia mới tiếp cận tới chỗ Vân Kiều. Vừa rồi ông vui quá nên đã đi khoe với mấy người bạn thân trong giới, rằng đó mới chính là con dâu ngoan của ông, còn bảo sẽ sớm cho hai đứa làm đám cưới.
"Kiều! Con đây rồi!"
Ông không kìm được xúc động mà ôm lấy cô, giống như người cha đã từ lâu không được gặp con gái. Hóa ra từ nãy giờ ông ngại, nếu để người ngoài nhìn thấy Đình lão gia thế này thì mất hình tượng quá.
"Con cũng rất vui vì bác vẫn khỏe."
Vân Kiều vừa nói, vừa ra hiệu cho Thẩm Xuyên đỡ Đình lão gia, còn Đình Nhậm thì đỡ mình. Ban nãy đuôi tóc giả đã bị mắc vào dây áo, cô sợ nó sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Mái tóc vẫn chưa dài lại như cũ, cô cũng không muốn người khác thấy bộ dạng đó của mình.
"Sao lại gọi là bác?"
Trước câu nói của Đình lão gia, cô và anh liền trố mắt nhìn nhau.
"Ba à, có phải là quá sớm không?"
Đình Nhậm cười.
"Thằng nhóc này, mày còn định cưới người khác hay sao? Muốn chọc cho ông già này chết đi mới vừa lòng?"
Cũng may Thẩm Xuyên cản lại kịp, chứ không thì Đình Nhậm đã lãnh đủ rồi.
Nhưng mọi chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc. Những khó khăn vừa qua có là gì, chỉ mới là mở đầu cho một chặng đường mới.
Vân Kiều cũng nhận ra mình cần phải dũng cảm hơn, cô không thể để bản thân mình tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970924/chuong-46.html