Cánh cổng bằng gỗ cũ kĩ bám đầy bụi, không khác gì một căn nhà hoang đã từ lâu không có người ở.
Két!
Cô định tiến đến gõ cửa, nhưng chỉ vừa chạm nhẹ vào thì nó đã mở ra. Cửa không hề khóa. Bên trên mạng nhện bám đầy.
"Dụ Thừa, anh có ở nhà không?"
Không có tiếng đáp lại, Vân Kiều chỉ dám đứng bên ngoài. Chỗ này lại có phần u ám khiến cô không dám tiến vào.
"Có, có, tôi ra ngay đây!"
Một lúc sau mới nghe được giọng của anh ta vọng ra từ bên trong. Sau đó là tiếng bước chân vội vã.
"Sao cô biết tôi ở đây? À phải rồi, bà Trần đã chỉ cho cô đúng không? Vào nhà đi."
"Không cần đâu, bà ấy nhờ tôi mang bánh táo đến cho anh. Tôi phải về ngay kẻo trời tối mất."
"Tôi đưa cô về."
Dụ Thừa chùi vội bàn tay bám đầy bụi đen của mình vào áo để nhận lấy giỏ bánh.
"Không phiền anh đâu, tôi đi nhanh lắm, tạm biệt."
"Cảm ơn cô nhé, cho tôi gửi lời cảm ơn bà Trần."
Vân Kiều gật gật đầu rồi quay người đi ngay. Nơi đây không như thành phố, nếu để trời tối e là sẽ vô cùng đáng sợ. Cô cố gắng bước đi thật nhanh, mặc kệ những người xung quanh ai cũng liếc nhìn một cái.
Vì cách ăn mặc của cô không giống họ, thừa biết là người từ nơi khác tới. Như vậy sẽ dễ thu hút những kẻ có ý đồ xấu.
"Sao trời lại tối nhanh như vậy?"
Cô cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970894/chuong-58.html