Trong lúc chờ vào rạp, Vân Kiều và Đình Nhậm ngồi ở bên ngoài. Cô giả vờ thăm dò anh.
"Lúc đó em rời đi, sao anh không ngăn em lại?"
Đình Nhậm ban đầu còn tìm cách né tránh ánh mắt của cô. Nhưng một hồi anh cũng đành phải thú nhận.
"Vì anh biết nơi em sẽ đến. Chưa một phút giây nào là anh rời mắt khỏi em cả."
Cô lấy trong túi xách ra một chiếc khăn thêu. Chính là thứ mà Vân Kiều đã nhờ Yên Yên bán giúp lúc còn ở thị trấn.
"Vậy ra anh chính là người đã mua hết số hàng này cho em?"
Đình Nhậm đón lấy chiếc khăn, nếu cô không phát hiện ra thì anh cũng quên mất.
"Để em đi là tôn trọng em. Nhưng anh không thể ngăn bản thân mình phải che chở cho em."
Anh lại như vậy rồi, lại khiến cho cô cảm động phát khóc. Nhưng lần này Vân Kiều không muốn để anh lo lắng nữa.
"Em hiểu rồi, nhưng anh đừng giấu em nữa. Đình Nhậm, được gặp anh chính là điều may mắn nhất của em."
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, giống như muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.
Anh cùng cô xem hết bộ phim. Cảm giác thật tuyệt như hồi anh còn bé.
Đã từ lâu Đình Nhậm không đi xem phim rồi. Bởi vì cũng không có hứng thú để đi cùng với ai, đi một mình thì lại quá vô vị.
"Em còn muốn đi đâu nữa không?"
Ở trung tâm thương mại lúc này có khai trương một cửa hàng thú bông. Có một nhân viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970872/chuong-72.html