Tiểu Yến đã ở trong bệnh viện được hai ngày, nhưng bóng dáng Đình Vãn vẫn không thấy đâu. Mỗi ngày đều có các y tá tận tình chăm sóc, cô cũng không nhắn cho anh lấy một tin. Đình Vãn càng không, đáng lí ra người giúp việc thân cận của anh gặp chuyện, anh ta ít nhất cũng phải hỏi thăm lấy một câu. Đằng này trực tiếp vứt cô ở bệnh viện cho đến khi cái chân này hoạt động lại bình thường.
Đến ngày thứ ba, khi đã chắc chắn mình vẫn ổn ngoài cái chân phải đang bó bột to tướng, Tiểu Yến trực tiếp đề nghị được về nhà.
Bác sĩ điều trị vô cùng khó xử nên phải gọi điện thoại cho Đình Vãn để trình bày. Cứ tưởng anh ta sẽ quát điên lên và bảo cô ngoan ngoãn chữa trị, nào ngờ lại đồng ý ngay, còn bảo sẽ cho người đến đón đúng giờ. Nếu không phải là ân nhân của mình, biết đâu Tiểu Yến đã nghĩ người này có vấn đề về tâm lí nặng, mỗi ngày trưng ra một bộ dạng khác, khó lòng hầu hạ nổi.
Một buổi sáng chủ nhật, trời mưa rất to khi mặt trời còn chưa ló dạng. Chỉ là sau cơn mưa đó, những bông hoa cẩm tú cầu trong khuôn viên biệt thự đã nở, đón lấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới.
Vân Kiều vươn vai một cái, cô cũng bị đánh thức bởi tiếng nói của mọi người ở dưới vườn.
Ngó sang phòng Đình Nhậm một chút, anh vẫn đang ngồi làm việc, ly cà phê tối hôm qua cô pha đã uống hết vẫn còn đặt trên bàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hay-noi-em-dong-y/2970858/chuong-86.html